Dạo này mình có mấy ông bạn hay nói chuyện với nhau. Các ông bạn đều hơn mình chục tuổi, có ông sắp làm ông ngoại . Có ông là kỹ sư, ông làm văn hóa, ông làm giám đốc…toàn đạo mạo, nghiêm chỉnh.
Đêm nọ hết trò, mình lấy cơm nguội, nói là cơm nguội nhưng mà nguội của gạo Tám thơm. Mình nấu cháo, cháo nhừ sắp ăn được thì cho pate vào quấy lên tan đều, gia vị vừa đủ. Múc ra bát, rắc hạt tiêu, ớt bột, hành phi mấy anh em cùng xì xụp chén. Ai cũng khen ngon, chuyện đêm đông lạnh giá có bát cháo nóng, thơm phức và hớp rượu mật ong. Làm gì chả ngon.
Cháo ấm bụng, rượu ấm lòng. Xong quay ra pha trà ngồi tán phét. Nhân chuyện bữa cháo lại thành miếng ăn từ hồi bao cấp. Hóa ra ông nào hồi ấy cũng đi ăn cắp cả. Ông ở quê thì đi đào trộm khoai của hợp tác xã, thậm chí khoai giống cũng đào trộm. Lại còn khen là khoai ngon, bùi, thơm.
Ông thì ở Hà Nội, bé toàn đi ra cửa hàng mậu dịch rau xanh để ăn cắp củ cải , su hào về muối ăn dần. Ông thì chuyên nghiệp hơn làm miếng sắt tây cắt vát nhọn rồi cuốn lại thành cái công cụ ăn trộm gạo. Đợi rình ở cửa hàng bán gạo người ta sơ sểnh là thúc cái ống nhọn đấy vào bao tải gạo, gạo chảy ra hứng vào túi vải đe bên hông, xong rút ra , phủ áo xuống là vô tư lượn về. Rồi ông đi làm công nhân nhà máy cao su thì ăn cắp mủ, ông làm thợ sơn thì cho sơn vào cà mèn cơm xách về, ông làm cơ khi cuốn dây thép quanh bụng để về nhà gia công làm đinh.
Mình ngẩn người, tưởng có mình hồi bé mới đi ăn cắp đủ thứ rau, củ, quả ở chợ hàng Bè, Đông Xuân hóa ra các ông đạo mạo như thế này hồi trước cũng đi ”chợ búa” như mình cả.
Chuyện xong, dường như cũng thấy rượu vào lời ra, giờ toàn bậc cha chú cả. Các ông ý cũng ngại ngần, sau cùng cả hội tự dưng thốt.
- Đm hồi đó không ăn cắp vặt thì chết đói.
Giờ nhìn cảnh bên Bắc Hàn, đói cũng y như Việt Nam năm nào. Không biết dân Bắc Hàn có biết xoay sở ăn cắp như tụi mình không. Nhìn thấy tuyết rơi rét mướt thế, không ăn cắp thực phẩm thì sức đâu chống cái lạnh và để khóc lãnh tụ cơ chứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét