Tình trạng hiện nay Việt Nam suy đồi về đạo đức, về văn hóa và đang đối diện với nguy cơ mất nước vào tay Trung Cộng là hậu quả tất yếu do Đảng Cộng Sản Việt Nam gây nên. Cộng Sản độc quyền cai trị một nửa Đất Nước dưới cái tên Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa từ năm 1954 và toàn cõi Đất Nước dưới cái tên Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam từ năm 1975 cho đến nay. Trách nhiệm này không thuộc về Đảng Cộng Sản thì thuộc về tay ai?
Ai là nhà lãnh đạo du nhập chủ nghĩa cộng sản vào Đất Nước? Ai là người tạo ra bộ máy độc tài toàn trị bằng khủng bố, bằng hạ thấp phẩm giá con người? Ai là người cha đẻ tập đoàn cầm quyền hiện nay? Nhất định người đó là ông Hồ Chí Minh, đúng không?
Tài liệu lịch sử đã chứng minh quá rõ ràng ông Hồ Chí Minh không phải là người thực tâm tranh đấu cho nền độc lập, tự do, hạnh phúc của dân tộc Việt Nam giống như những nhà cách mạng khác. Ông Hồ chỉ là người tha phương cầu thực kiếm sống bằng nghề làm bồi tàu thủy của Thực dân Pháp, rồi làm đơn xin vào học Trường Thuộc địa của Thực dân với mục đích phục vụ quân xâm lược. Không đủ khả năng tự nuôi thân, ông Hồ gia nhập Quốc tế Cộng sản vừa được trả lương hàng tháng, vừa được tiếng tăm nhờ mang danh nghĩa nhà “giải phóng dân tộc” do Liên Xô chỉ đạo. Khi đưa tay tuyên thệ gia nhập Quốc tế Cộng Sản, ông Hồ phải thề tuyệt đối trung thành với Đảng Cộng Sản do Nga lãnh đạo, tức là ông phải yêu nước Nga. Dù thâm tâm ông Hồ có muốn yêu nước Việt Nam đi nữa thì cái chủ nghĩa quốc tế cũng không cho phép ông ta thực hiện. Thế thì tại sao cứ bảo ông Hồ là người yêu nước Việt Nam? Có quá nhiều bằng chứng để khẳng định ông Hồ không phải là người yêu nước Việt Nam, yêu dân tộc Việt Nam.
1/ Nếu là người yêu nước thật sự, không ai nỡ giết người quốc gia vùng lên chống Pháp. Hồ Chí Minh đã ra lệnh cho đàn em thủ tiêu lãnh tụ Trương Tử Anh của Đại Việt, Lý Đông A của Duy Dân và vô số đảng viên, tín đồ của các tổ chức cách mạng, tôn giáo chống Pháp. Lãnh tụ Nguyễn Thái Học của Quốc Dân Đảng bị Thực dân đưa lên đoạn đầu đài vào ngày 16 tháng 6 năm 1930 ở Yên Bái, nên đảng viên Quốc Dân Đảng còn biết ngày thọ tử của đảng trưởng mình để tưởng niệm. Nếu ông Nguyễn Thái Học không bị giết bởi bàn tay Thực dân Pháp thì sau này cũng sẽ bị ông Hồ thủ tiêu mà đảng viên không thể biết đảng trưởng của mình chính xác bị giết ngày nào để làm lễ tưởng niệm. Nhà cách mạng Phan Bội Châu được nhân dân Việt Nam kính yêu cũng bị ông Hồ đem bán cho Thực dân Pháp!
2/ Nhà cách mạng Phan Chu Trinh chủ trương “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh” là một quốc sách mà bất cứ nhà lãnh đạo nào muốn cho xứ sở mình tiến bộ, văn minh, thịnh vượng đều phải thực hiện. Ông Hồ thi hành chính sách ngu dân để dễ bề cai trị dân bằng biện pháp đào tận gốc trốc tận rễ các thành phần xã hội gồm “trí, phú, địa, hào” mà trí thức được đặt lên hàng đầu phải diệt. Trí tuệ là tinh hoa, là tài nguyên quý báu của dân tộc, còn giá trị hơn cả các loại khoáng sản như vàng, bạc, kim cương, dầu hỏa… Bọn đi cướp nước người luôn luôn đặt trọng tâm vào việc tiêu diệt trí tuệ dân tộc bị trị. Vậy ông Hồ có phải là người Việt Nam chủ tâm xây dựng tương lai Việt Nam?
3/ Việt Nam là một nước bé nhỏ nằm cạnh anh khổng lồ Phương Bắc luôn luôn nuôi dã tâm đồng hóa lân bang, nhưng Việt Nam tồn tại được là nhờ cái khí phách bất khuất “thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc” của các bậc anh hùng. Bần cùng sinh đạo tặc, đói ắt đầu gối phải bò. Bị bỏ đói, con người mất nhân phẩm thì khí phách cũng không còn. Ông Hồ Chí Minh thi hành chính sách hộ khẩu, dùng miếng ăn để hành hạ con người là một hình thức tiêu diệt khí phách của dân tộc Việt Nam.
4/ Người làm chính trị phải biết rằng không một quốc gia nào yêu thương dân tộc khác mà tự nguyện giúp đỡ vô điều kiện một cách rộng rãi. Ông Hồ đi xin thực phẩm, khí giới của Nga Tầu để có phương tiện giết hại dân mình là mầm nô lệ ngoại bang đã bắt đầu. Huống chi nước Tầu là nước luôn luôn nuôi dã tâm đồng hóa dân ta? Trong hiệp định Gèneve năm 1954, Thủ tướng Trung Cộng Chu Ân Lai áp lực Hà Nội phải chấp nhận vỹ tuyến 17 thay vì vỹ tuyến 13 làm ranh giới chia đôi đất nước là đủ để thấy “cái đểu” của Tầu. Liên Xô và Trung Cộng dàn quân hai bên bờ Hắc Long Giang để thanh toán lẫn nhau, cả thế giới đều biết. Ông Hồ vẫn mù quáng tin tưởng mãnh liệt vào tình nghĩa giữa các nước xã hội anh em. Nếu ông Hồ là người thực tâm yêu nước mình thì ông phải bắt tay với người anh em cùng huyết thống ở Miền Nam để cùng kiến tạo xứ sở; chứ không đòi đốt cháy cả dẫy Trường Sơn.
5/ Ông Hồ bản chất quỷ quyệt, nham hiểm, độc ác, đạo đức giả, được Đệ tam Quốc tế đào tạo thành cán bộ tình báo với nhiệm vụ bành trướng Đế quốc Đỏ. Khát khao của ông là làm cha già dân tộc, nhưng ngu xuẩn vì thiếu gì kẻ tình nguyện đứng tên mà phải giả danh Trần Dân Tiên viết sách ca tụng mình? Các nhà viết sử sẽ đi tìm tung tích Trần Dân Tiên, cái âm mưu của ông Hồ tất nhiên sẽ bị bại lộ. Khi cướp được chính quyền trong tay, ông Hồ xây dựng một bộ máy cai trị chỉ có thể đẻ ra những thuộc cấp xu nịnh, ngoan ngoãn vâng lời, vì nếu có kẻ nào trái ý ông là bị quy tội phản động ngay. Phạm tội ác tầy trời trong cải cách ruộng đất, ông vờ diễn tuồng khóc lóc tỏ dấu hối hận, nhưng tiếp theo sau đó lại phạm vào những tội ác diệt phong trào nhân văn, chỉnh phong, xét lại chống đảng. Ông bảo: “Người dân có quyền đuổi chính phủ”, nhưng không bao giờ ông cho phép người dân dùng lá phiếu tự do lựa chọn người lãnh đạo. Đó là sự xảo quyệt của ông Hồ.
Nói tóm lại, trong cuộc sống riêng cũng như công, ông Hồ có những hành động mờ ám, khuất tất, nói một đường làm một nẻo, nên cuối đời ông bị bọn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ khống chế là đương nhiên, vì gieo gì thì gặt nấy. Lớp lãnh đạo kế thừa đều mang đầy đủ tính xảo quyệt, độc ác như ông Hồ. Họ tiếp tục dùng bộ máy đàn áp, khủng bố do ông Hồ lập lên để cai trị, bất chấp sự tiến bộ của nhân loại và khát vọng tự do dân chủ của nhân dân. Chỉ khác một điều là ông Hồ mơ làm “cha già dân tộc”; còn các lãnh đạo mới này thì tham tích lũy tiền bạc bằng hành vi ăn cắp, ăn cướp, tham nhũng.
Theo nhà sử học Dương Trung Quốc và nhà lý luận chính trị Hà Sĩ Phu thì Việt Nam ngày nay mất văn hóa hoàn toàn. Một dân tộc bị mất văn hóa được coi như mất nước. Tệ hơn nữa là coi như bị diệt chủng, vì bản sắc dân tộc không còn. Đó là thành tích “đào tận gốc, trốc tận rễ” các thành phần xã hội “trí, phú, địa, hào” do ông Hồ Chí Minh thực hiện. Năm 1958 ông Hồ ra lệnh cho Thủ tướng Phạm văn Đồng viết thư gửi cho Chu Ân Lai thừa nhận vùng biển mà Trung Cộng bảo rằng thuộc về Tầu là bằng cớ rõ ràng ông Hồ là kẻ bán nước. Nếu không có lệnh của ông Hồ, chắc chắn Phạm văn Đồng không thể tự động viết cái thư đó.
Mặc dầu Việt Nam bị Trung Cộng dạy cho bài học vào năm 1979, năm 1988; mặc dầu được Hoa Kỳ chìa tay ra bắt nhiều lần, Cộng Sản Việt Nam vẫn kiên trì đi theo con đường cộng sản. Cái lập luận “Di với Hoa Kỳ thì giữ được nước, nhưng mất đảng; còn đi với Trung Cộng thì mất nước, nhưng giữ được đảng” là một lập luận hết sức ngu xuẩn, bởi vì một khi nước đã mất thì làm sao còn đảng?
Thắng được Việt Nam Cộng Hòa, Cộng sản tưởng mình vô địch, đế quốc nào cũng phải khiếp sợ (lời Lê Duẩn). Trong hồi ký Võ Nguyên Giáp thắc mắc tại sao Hoa Kỳ đang oanh tạc dữ dội, Hà Nội sắp sửa đầu hàng thì cuộc dội bom lại ngưng. Đây là lý do để giải tỏa thắc mắc của ông Giáp: Hoa Kỳ không muốn đánh gục Miền Bắc. Bởi vì Hoa Kỳ nhận thấy chủ thuyết “domino” không còn cần thiết nữa, cộng sản không còn là mối đe dọa cho vùng Đông Nam Á và bởi vì Hoa Kỳ muốn sau này sẽ sử dụng cả nước Việt Nam để ngăn chặn sự bành trướng của Trung Cộng. Không phải Hoa Kỳ có tài tiên tri, nhưng Hoa Kỳ đã nghiên cứu lịch sử Tầu. Họ đã biết dã tâm của Đại Hán luôn luôn bành trướng. Thế nào Việt Nam cũng phải cần đến sức mạnh của Hoa Kỳ để bảo vệ Tổ Quốc (trong một bài tới người viết sẽ chứng minh Hoa Kỳ không phản bội VNCH như một số tác giả Việt Nam lên án).
Thêm một chứng minh nữa để nói rằng Hà Nội không phải vì tài giỏi mà chiến thắng Miền Nam. Cao Mên nhỏ và yếu hơn Miền Nam mà Hà Nội đánh không thể thắng, cuối cùng đành phải rút quân về vì Trung Cộng không ủng hộ. Sự kiện đó cho thấy Hà Nội thắng khi được Trung Cộng giúp và thua khi bị Trung Cộng chống. Đưa ra sự kiện này để cộng sản hiểu rằng họ chỉ là con cờ, là tay sai dùng máu xương của dân mình để thực hiện ý đồ của ngoại bang mà thôi, chứ không phải Cộng Sản Việt Nam vô địch. Khẩu hiệu “Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc” là chiêu bài để thu hút lòng yêu nước, yêu tự do; chứ không phải là mục tiêu để Cộng Sản Việt Nam tiến tới. Bởi vì một khi bị nô lệ tư tưởng, tự đặt mình trong hệ thống quốc tế thì sự độc lập hay quyền dân tộc tự quyết sẽ không còn.
Xưa kia cha ông chúng ta chẳng được nước nào giúp sức, nhưng từng đánh bại anh khổng lồ phương Bắc là nhờ sự đoàn kết. Cộng sản bắt chước Thực dân, dùng chính sách chia rẽ dân tộc để mãi mãi ngồi trên chiếc ghế thống trị, thì nay phải nuốt nhục quỵ lụy kẻ thù để tiếp tục vơ vét tài sản dân chúng và tài nguyên quốc gia. Cục diện thế giới ngày nay đã khác. Chẳng có cường quốc nào dám ngang nhiên xâm lăng kẻ khác, bởi vì tính liên lập giữa các quốc gia và liên đới về quyền lợi hỗ tương. Trung Cộng dù mạnh, dù hung ác cũng chẳng thể nào đơn phương khoanh vùng biển ngăn cấm tầu thuyền các nước khác giao thông. Vậy thì Trung Cộng có gì đáng sợ nếu người cầm quyền biết làm bạn một cách chân thành với thế giới. Muốn được xem như người bạn chân thành là khi đặt bút ký tuân thủ các quy ước quốc tế thì phải nghiêm chỉnh thi hành; chứ không phải dùng xảo ngôn, trí trá để nói quanh.
Lâu nay bộ máy tuyên truyền của cộng sản cứ phịa ra những thành tích chống Pháp, đánh Mỹ để tự cho minh có vị thế chính thống (legetimacy) trong việc cai trị. Họ không cho người dân được phép bày tỏ quan điểm, chính kiến, ngay cả bày tỏ lòng yêu nước. Lấy lời dạy của Trường Chinh Đặng Xuân Khu rằng đảng cộng sản cướp chính quyền bằng bạo lực thì đảng cộng sản sẽ dùng bào lực để giữ chính quyền là không còn thích hợp nữa. Bởi vì bạo lực chỉ dùng được khi mà trong nội bộ đảng còn có sự đoàn kết nhất trí, còn niềm tin vào lý tưởng cộng sản. Người nhận lệnh thi hành bạo lực mất niềm tin vào sự bền vững của chế độ thì không thể nào dám mạnh tay vì sợ sau này bị nhân dân trả thù.
Hiện nay, dù không ở trong chăn, người Việt cũng biết trong cái chăn cộng sản đầy rận. Trương Tấn Sang cũng bảo nồi canh cộng sản đầy sâu. Người cộng sản 95 tuổi, từng làm Đại sứ Việt Nam tại Trung Cộng nhiều năm như Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh cũng đã sáng mắt nhìn thấy cái dã tâm của Trung Cộng. Cộng Sản Việt Nam đang cùng một lúc đối diện với con ác thú khát mồi phương Bắc, đối diện với 80 triệu người dân nghèo khổ muốn vùng lên đòi quyền sống và đối diện với sự phân hóa nội bộ giữa phe muốn đi với Hoa Kỳ để cứu nước và phe ôm chân Trung Cộng để cứu đảng. Ngoài ra, do sự làm ăn mờ ám để ăn cắp chắc chắn sẽ đưa đến khủng hoảng kinh tế. Do đó mầm loạn sẽ xảy ra.
Cách đây một thập niên, nguy cơ mất Tổ Quốc giống như nước đã tới chân mà lãnh đạo cộng sản không chịu nhảy, dù được nhiều nhà ái quốc cảnh báo. Bây giờ nước đã ngập tới cổ, họ vẫn khư khư ôm cái độc quyền thống trị thì cái chết của Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ còn là vấn đề thời gian. Họ nằm chờ chết, bởi vì bộ máy điều hành việc nước do ông Hồ lập ra chỉ có những kẻ mánh mung, khôn khéo uốn mình chờ dịp ngôi lên địa vị lãnh đạo; chứ không thể sản sinh ra người lãnh đạo có bản lĩnh, có tầm nhìn để cứu nước. Hơn nữa, những người gọi là “cách mạng lão thành” như các ông Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Trọng Vĩnh, Đặng văn Việt… và các trí thức phản kháng vẫn còn quyến luyến, thương tiếc Hồ Chí Minh lại càng khó lòng làm cho Việt Nam thoát ra khỏi vũng lầy hiện nay.
Ai ai cũng thấy rõ tình trạng bế tắc của Việt Nam hiện nay là hậu qua tất yếu do ông Hồ Chí Minh mang lại. Nếu người cầm quyền đến người phản kháng còn mang cái não trạng “tín ngưỡng” Hồ Chí Minh thì không ai (kể cả người Mỹ) có kế nào để hiến cho Việt Nam tìm đường ra. Bao lâu xác ông Hồ còn nằm ở quảng trường Ba Đình, tượng ông Hồ còn đặt ở vị trí tôn nghiêm, Việt Nam còn nằm trong bàn tay Trung Cộng.
Ngoại trừ tổ tiên ta linh thiêng nhiều quyền phép, hóa độ cho một nhân vật vô danh nào đó bỗng dưng trở thành Phù Đổng hoặc trở thành Tề Thiên Đại Thánh có khả năng tận diệt loài yêu tinh, Việt Nam mới có cơ may tồn tại. Nhược bằng tổ tiên cũng đành bó tay, Việt Nam sẽ một lần nữa biến thành Giao Chỉ Quận, bởi vì … vô kế khả thi.
Orange County, California, ngày lễ kỷ niệm Độc Lập Hoa Kỳ 4 tháng 7 năm 2011.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét