Song Chi.
Ngày 30 tháng 10, lại thêm hai nhạc sĩ bị đưa ra tòa xử về tội “tuyên truyền chống phá nhà nước”.
Lại thêm một phiên tòa bôi bác diễn ra tại một trong hai thành phố lớn nhất VN-vẫn những trò hề cũ như trong những phiên tòa tương tự xử những vụ án có liên quan đến yếu tố chính trị: công an chặn chốt các ngả đường dẫn đến tòa án, không khí cực kỳ căng thẳng, phiên tòa gọi là công khai nhưng chính thân nhân của bị can còn không được tham dự, người bị xử và cả luật sư vừa lên tiếng thì chánh án đã ngắt lời, không cho nói, không hề có tranh luận….Và cuối cùng là những bản án nặng nề: 10 năm tù cho hai nhạc sĩ, chưa kể mỗi người phải chịu thêm 2 năm quản chế.
Cũng lại là chuyện không có gì mới, đối với một nhà cầm quyền như nhà nước cộng sản VN.
Ngày càng nhiều người theo nhau bước chân vào nhà tù bởi tội danh “tuyên truyền chống phá” hoặc “âm mưu lật đổ nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa VN”.
Nhưng cũng có những điểm khác hơn: Thứ nhất, phạm vi người bị bắt ngày càng được mở rộng: không chỉ là luật sư, doanh nhân thành đạt, trí thức tên tuổi, mà cả những blogger, nhạc sĩ tự do, một cô sinh viên mới tuổi 20.
Thứ hai, những việc làm của họ nhiều khi quá nhẹ so với tội danh bị quy chụp, nhiều người trong số họ như 3 blogger trong nhóm CLB Nhà báo tự do, hai nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình, hay cô bé sinh viên Nguyễn Phương Uyên không hề chống phá nhà nước cộng sản VN, không kêu gọi đa nguyên đa đảng, đòi thay đổi thể chế chính trị…
Từ số lượng, khối lượng công việc tức “mức độ phạm tội”của họ đôi khi chỉ là vài bài báo, từ hai cho đến hơn chục bài hát, dăm ba bài thơ, hoặc biểu tình, rải truyền đơn…Nhưng điểm chung ở họ: là những bài báo bài ca bài thơ, hành vi đi biểu tình hay rải truyền đơn ấy đều nhằm phản đối hành vi xâm lược Hoàng Sa Trường Sa, chủ nghĩa bành trướng bá quyền trên biển Đông của nhà cầm quyền Trung Quốc-nghĩa là chống nhà cầm quyền Trung Quốc chứ không phải chống nhà nước VN. Nghĩa là yêu nước. Nghĩa là lẽ ra đáng phải được khuyến khích, ủng hộ thì nhà nước VN lại bỏ tù họ.
Nếu trước kia những người bị bắt với cùng hai tội danh này chí ít phải có những lời lẽ, lập luận, hành vi phản kháng nhà nước VN, kêu gọi đa nguyên đa đảng, đòi tự do dân chủ…thì nay những người này chỉ mới “ghét” TQ, phản đối TQ là đã bị bắt, bị tù, bị cho là “chống phá nhà nước VN” rồi. Thế mới lạ.
Một điểm nữa: những bản án cũng ngày càng nặng hơn so với khối lượng công việc tức “mức độ phạm tội” của người bị xét xử. Nhẹ nhất cũng 4, 6 năm như nhạc sĩ Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình, nặng hơn thì 10, 12 năm như blogger Công lý và Sự thật tức nhà báo, luật sư Tạ Phong Tần, blogger Điếu Cày tức nhà báo Nguyễn Văn Hải.
Người ta cũng nhận thấy càng ngày nhà cầm quyền VN càng tỏ ra bất chấp dư luận, bất chấp phản ứng của người dân được bộc lộ qua mạng lưới truyền thông “lề dân” và phản ứng của quốc tế. Kể cả khi Tổng thống Barack Obama hay Ngoại trưởng Hillary Cliton lên tiếng về trường hợp blogger Điếu Cày thì họ vẫn có những cách hành xử “vỗ mặt” như trên.
Lý giải như thế nào về những điều này?
Như tất cả những người tỉnh táo, có lương tri, có lòng với vận mệnh đất nước, dân tộc đã chỉ ra: nhà cầm quyền VN đã xác định rõ thái độ, con đường đi: VN đứng về phía TQ, đảng và nhà nước cộng sản VN mãi mãi là đồng minh, là “bạn vàng”, là đàn em của đảng và nhà nước cộng sản TQ, chống lại nhà cầm quyền TQ cũng có nghĩa là chống lại nhà nước VN. Tệ hơn nữa, nếu xét đến tất cả những gì mà nhà cầm quyền TQ đã và đang gây ra cho đất nước, dân tộc VN từ trước đến nay thì hành động đó không có định nghĩa nào khác hơn là đồng lõa với giặc, là bán nước.
Với việc bất chấp phản ứng của các nước yêu tự do dân chủ trên thế giới, nhà nước VN cũng khẳng định luôn VN không muốn làm bạn với các nước tự do dân chủ, và cũng không muốn thay đổi để đi cùng với dòng chảy/xu hướng tiến bộ chung của thế giới. Ngược lại, an tâm đã có sự che chở của đàn anh Trung Nam Hải, VN cương quyết lội ngược dòng, tiếp tục là một nhà nước độc tài tàn bạo trong con mắt thế giới.
Liệu còn có cách lý giải nào khác hơn cho tất cả những gì đã và đang tiếp tục diễn ra?
Ở một góc độ khác, tôi thật tình thắc mắc: việc họ-những người đang có quyền trong bộ máy đảng và nhà nước cộng sản VN-cứ tiếp tục hành xử bất chấp sự kinh ngạc lẫn ghê sợ của thế giới, bất chấp sự chỉ trích, giận dữ lẫn cảnh báo của người dân nào là “lịch sử sẽ phán xét”, nào là “hãy biết sợ quả báo”, “làm như thế chỉ bất lợi về nhiều mặt cho chính nhà cẩm quyền mà thôi”…thì họ hẳn phải u mê đến mức hết sức tự tin rằng chế độ này vẫn tồn tại muôn năm và người dân thì ngu dốt lắm nên không nhận ra điều gì cả?
Mà nếu bất cứ ai viết blog, viết báo, làm thơ, viết nhạc…biểu tình hay tọa kháng tại nhà (như Phạm Thanh Nghiên) để phản đối chính sách bành trướng, âm mưu thôn tính VN lâu dài của nhà cầm quyền TQ, hay thậm chí chỉ “ghét” nhà cầm quyền TQ thôi cũng bị đi tù thì VN phải xây thêm bao nhiêu nhà tù cho đủ đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét