Pages

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

THƯ MẸ VIẾT TỪ TIÊN LÃNG

Nguyencuvinhblog

Hai con yêu dấu của mẹ, hai thằng con trai giỏi giang và thương nhớ của mẹ, niềm khát vọng của mẹ.

Mẹ biết, những ngày này các con sống không yên ổn. Khi cái tâm mình cắn xé thì gương mặt mình bạc nhược, thần thái mình suy sụp, ý nghĩ mình mông lung, lời mình nói tiền hậu bất nhất, mẹ biết các con ạ, mẹ thương các con, mẹ xót anh em con. Mẹ chỉ biết thở dài.

Ngày sinh các con, nhà mình nghèo lắm. Đất làng đầu bờ cuối bãi, ngước ra biển thấy trùng trùng sóng, chân sóng là bãi đất hoang, sú vẹt mọc còn không nổi huống chi lúa gạo. Bàn chân mẹ và bố ngày rét mướt cũng như mùa hạ nóng, cứ dúi xuống bùn hoang, nhặt từng bữa ăn, nhặt từng niềm vui, nhặt từng khát vọng để về chăm bẳm nuôi anh em con lớn lên. Ngày sinh chúng mày, bố mẹ gọi tên thằng cả là Hiền, thằng thứ là Liêm, gọi tên con trong sự khát vọng vô bờ. Chiều chiều, khi cánh cò chao cánh tìm chỗ ngủ là khi bố mẹ tất tả bước về, thắt ruột vì đói, hoa mắt vì mệt, nhưng chỉ cần nhìn thấy hai anh em con lon ton dắt nhau chạy ra ngõ làng đón mẹ cha là mẹ quên hết mọi sự mệt nhọc. Ôi, hai đứa con trai thiên thần của mẹ kìa, quần áo không đủ lành, chân đi chân đất, thương lắm các con ạ. Hạnh phúc nhường nào khi đi xa về, được xướng lên, gọi lên, kêu lên tên của hai con: Hiền ơi, Liêm ơi.


Từng ngày, từng tháng các con lớn lên, lớn lên, học hành, công tác, bố mẹ dõi theo từng ngày, từng tháng, từng năm. Miếng ăn ở nhà bớt hết lại cho các con. Bố mẹ mặc áo sờn vai cho các con lành lặn. Đêm bố mẹ co chân ủ vào rơm cho các con nằm chăn ấm. Tất cả là ao ước, là khát vọng, các con thành người, các con trưởng thành, các con làm đúng như bố mẹ các con khát khao: Lấy cái ĐỨC làm chính, lấy cái ĐẠO làm chính, lấy cái TẬN TÂM, TẬN HIẾN, TẬN HIẾU làm chính, thế mẹ mới yêu thương và tự hào gọi tên hai con là Lê Văn Hiền, Lê Văn Liêm.

Các con lớn lên ở làng này, hiểu vô cùng giọt mồ hôi nước mắt của bà con làng mình đã rơi xuống đất, đã thấm vào đất, đất là hồn vía, là cuộc đời, là vóc dáng, là cội nguồn tình yêu, hạnh phúc, đắng cay. Đất làng là nơi để sống, để yêu thương, đùm bọc nhau, cả khi đang sống và cả khi nằm xuống. Anh em con sinh ra từ đất, lớn lên từ đất, khôn lớn nhờ đất, đất là tất cả cuộc đời của người nông dân chúng ta.

Bố mẹ đã khóc nhiều về các con bao năm qua, vui cũng khóc, buồn cũng khóc.

Nhưng bây giờ thì nước mắt của mẹ là nước mắt đau đớn. Đau đớn vì anh em con hình như quên mình là người được lớn lên từ đất, quên mình là người của đất làng. Câu hát mẹ ru năm nào chắc các con cũng đã quên. Mùi đất bây giờ các con chắc đã quên, chỉ còn lại vấn vương mùi của những bàn tay đếm tiền và đầu óc toan tính. Các con nhìn người làng bây giờ như không còn như xưa, những người ruột rà, những người làng lấm lem, chân chất, các con đang nhìn xuống họ chứ không còn ánh mắt nhìn lên ngưỡng mộ, kính trọng của ngày xưa. Họ đang là nhân dân của các con, đồng bào của các con, và mẹ đã từng nghe họ dạ các con chứ không như ngày thơ bé, các con khoanh tay trước người làng kính cẩn.

Các con đã nhìn đất làng bằng ánh mắt của bọn thảo khấu, như muốn vò, muốn đào, muốn bới mang về ních đầy nhà, không còn ánh mắt của một người đã từng lớn lên ở đó, trưởng thành ở đó, thấm đẫm mồ hôi ở đó. Các con đã đạp trên đất, chà xát trên đất, không còn đi trên đất bằng những bước chân nâng niu.

Các con đang trượt dài trên đất làng mình, không còn liêm, không còn hiền, không còn là sự chân chất như bố mẹ, như bà con làng mình.

Các con đã xa làng, quay lưng với làng.

Nhưng các con ơi, làng là MẸ, đừng ai quay lưng với mẹ, đừng ai bỏ rơi mẹ, đừng ai phản bội mẹ.

Nhưng các con đã phản bội.

Các con đã bỏ rơi.

Các con đã quay lưng.

Mẹ muốn thu về trong bàn tay mình khát vọng về hai cái tên mà cả cuộc đời mẹ ước ao cho các con: Hiền- Liêm.

Nhưng mẹ vẫn giang rộng tay ra với các con, làng vẫn giang rộng tay ra với các con, dễ lắm con ạ, dễ lắm, chỉ cần ngủ xong đêm nay, ngày mai, mẹ lại ao ước thế, sáng mai anh em con lại dắt tay nhau lon ton chạy trên đường làng, nói với làng một câu thôi: Các con đã sai. Nói với gia đình chú Đoàn Văn Vươn một câu thôi: Các con đã sai.

Đất làng mệnh mông lắm. Bầu trời trên đầu các con cao rộng lắm. Biển trước mặt các con rộng dài lắm. Lòng bao dung của làng là vô tận. Hãy nghe mẹ. Hãy cho mẹ tự hào lần nữa. Hãy cho mẹ được gọi tên các con trong niềm vui cháy bỏng nếu các con nghe lời mẹ.

Hãy can đảm lên các con.

Mẹ đợi chúng mày.

Ảnh không liên quan đến nội dung

Không có nhận xét nào: