Sáng ngày 26 tháng tư,1975, như đã hẹn trước với ông Hampton,
Đại diện Tổng lãnh sự Mỹ tại tỉnh Biên Hòa, tôi đưa ông xuống thămđồng bào tị
nạn chiến cuộc tại Làng Cô nhi Long Thành, để ông khoản đải bia cho toán khoan
giếng vì đã khoan giếng xong trước thời hạn dự liệu.
Tiển ông về, tôi di chuyển thẳng xuống khu khẩn hoang, lập
ấpThái Thiện, Long Thành để xem xét việc tiếp nhận và phân phối gạo cho hai vạn
đồng bào di dân tại nơi đây. Vì trên danh nghĩa, tôi là chỉ huy trưởng Khu Khẩn
Hoang, Lập Ấp nầy nên Thiếu tá Lợi, Liên đoàn trưởng LĐ Địa phương quân, chịu
trách nhiệm yếu điểm quân sự nơi đây trình bày: Liên đoàn hiện nay đóng cheo leo
nơi đây. Nếu VC đánh bứt ngang Quận Long Thành thì 2 tiểu đoàn của ông đứt mất
đường về. Vì vậy, ông nhờ tôi trình với Đai tá Tỉnh trưởng cho LĐ rút về tăng
cường bảo vệ Quận lỵ Long Thành phải hơn.
Tôi nghe ông nói là hiểu liền, có điều có hai điều nan
giải:
Một là, nếu Liênđoàn mà rút đi, bọn du kích địa phương tràn vô
tàn phá, sát hại dồng bào thì làm thế nào?
Hai là, nếu LĐ mà rút thì 20 ngàn đồng bào sẽ kéo theo, sự thể
sẽ giống như Lưu Bị rút binh khỏi thành Tân Dã, vừa rút quân vừa đèo theo hai
vạn dân, lếch thếch tràn vào quận lỵLong Thành hiện cũng đã tràn ngập đồng bào
tị nạn thì nơi đó chắc chắn sẽ hỗn loạn.
Cho nên tôi cũng ừ ào cho ông bạn Lợi yên lòng, chớ trong bụng
thì cũng đành coi hai tiểu đoàn của ông giống như tình trạng chiếcđồn côi Dân vệ
ngày trước ở tỉnh Chương Thiện, tựlực cánh sinh khi đêm bị vc tấn công, ngoài
tầm pháo cũng không phi yểm!
Về sau, đúng y nhưvậy, ngày 30 tháng tư, hai tiểu đoàn dựa lưng,
giá súng tan hàng!
Xế chiều, nhìn lực lượng Dù từ phía Bà Rịa lũ lượt kéo pháo rút
về,thấy lời nói của Thiếu tá Lợi càng thêm xác đáng.
Về tới nhà, cơm nước vừa xong, chưa được nghỉ ngơi thì điện
thoại lại reo. Tin báo, một số đồng bào tị nạn từ Trảng Bôm mới kéo về tới trụ
sở xã Bình Trước. Lại phải ra tới nơi lo thu xếp. Vừa về tới nhà đã nghe điện
thoại reo inh ỏi. Trung tâm hành quân Tiểu khu báo: Xe tăng vc đã vào Quận lỵ
Long Thành.
Tỉnh trưởng triệu tập phiên họp khẩn cấp, ban hành lệnh thiết
quân luật 24/24, rồi ông đi bay để lo giải cứu Quận lỵ Long Thành đang bị xe
tăng cs tràn ngập. Kéo hai ông cựu quận trưởng Công Thanh, lúc nầy là Tham mưu
phó Tiểu khu vàĐại úy Trưởng Ty NDTV qua nhà ngồi nhấm nháp chút thứcăn vừa bàn
bạc tình hình. Hỏi: Liệu xe tăng cs xông vào được tỉnh lỵ không? TMP đáp: TK đã
bố trí rào cản và commando car tại các yếu điểm, bọn nó có vào cũng phải đổ
máu.
Sáng 27/4, ông Tỉnh trưởng gọi qua, bảo: Quận trưởng Long Thành
và toán nghĩa quân cố thủ Dinh quận, dùng ống phóng M72 mà hạ được 5 chiến xa
vc, rồi bị thương, rút vào căn cứ ĐPQ cầm cự. Ông đã cho trực thăng bốc được mấy
thầy trò bị thương về Tổng y viện cộng hòa rồi. Bây giờ ông yêu cầu tôi cho xuất
quỷ ứng trước 500 ngànđể lo công việc và ra thông cáo bãi bỏ lệnh thiết quân
luật cũng như kêu gọi công chức đi làm việc bình thường vào sáng thứ hai
28/4/75.
Mọi chuyện tưởng im xuôi, nào ngờ chập tối ngày 27/4 lại có
chuyện. Phòng viển thông gọi báo: Tỉnh đoàn cán bộ XDNT phụ trách cứu trợ đồng
bào tị nạn chiến cuộc ở Làng Cô nhi Long Thành kêu cứu. Tôi vẫn đặt chiếc máy
truyền tin TR20 trên xe nên mở liên lạc trực tiếp. Tỉnh đoàn phó tường trình:
Đại úy Tỉnh đoàn trưởng lái xe ra bên ngoài quan sát, bị chiến xa vc ủi lật bên
đường không biết tình trạng ra sao? Lực lương Dù đóng chặn ở ngảba cầu Nước
Trong đã rút đi. Bây giờ Tỉnh đoàn nằm chơ vơ không ai
bảo vệ, lại thêm xe tăng vc chạy ào ào bên ngoài vòng
rào.
Tỉnh đoàn gồm trên 150 cán bô, trước tình cảnh như vậy, tôi
quyết đoán không kịp chờ xin lịnh tỉnh trưởng : Lệnh cho tỉnhđoàn cuốn súng,
tuần tự len lỏi vào đám đông đồng bào tị nạn rút về tỉnh. Để tránh ngộ nhận lại
phải phái một toán cảnh sát dã chiến và xe cộ ra ngã ba Vũng Tàu đón nhận, tập
họp đoàn cán bộ di chuyển về tỉnh.
Mười giờ đêm hômấy, toàn bộ tỉnh đoàn cán bộ XDNT về tới trụ
sởcòn nguyên vẹn!
Mười một giờ đêm, vừa về đến nhà đã nghe điện thoại reo. Phòng
viển thông báo: Trung đội Nghĩa quân xã Phước Tân lại kêu cứu. Tôi ngạc nhiên
hỏi: Sao anh em đó không gọi chi khuĐức Tu. Đáp: Không liên lạc được chi
khu.
Tôi gọi trung tâm hành quân Tiểu khu, yêu cầu liên lạc, xin lịnh
Tiểu khu trưởng thì nơi đây cũng không liên lạc được. Lại gọi Tham mưu rưởng
Tiểu khu thì ông nầy vừa rên khừkhừ vừa bảo ông bịnh quá rồi, lại không dám
quyếtđịnh việc gì. Trước sự thể như vậy, vì sinh mạng của trên ba chục Nghĩa
quân, tôi cắn răng làm liều, mởmáy liên lạc thẳng, hỏi: Tình trạng các cậu bây
giờra sao rồi? Đáp: Xe tăng T54 vc đang chạy rì rầm trên đầu dốc 47. Nó mà đổ
xuống thì tụi em tiêu, xin thẩm quyền cứu giúp! Tôi từ tồn bảo: Được rồi, bây
giờ nghe tôi nói cho rõ đây. Gở máy truyền tin, cho trung đội di chuyển cặp theo
quốc lộ, nhưng không quá gần đám đôngđồng bào tị nạn đang kéo đi trên mặt lộ. Ra
tới ngảba Bến Gỗ phải quẹo vô đồn An Hòa Hưng tạm trú. Tuyệt đối không được đi
thẳng ra ngả ba Vũng Tàu. Lực lượng Dù ngộ nhận bắn chết đó. Nghe rõ chưa? Đáp
nhận rõ. Rồi, thi hành đi!
Sáng ngày 28/4, từ văn phòng nhìn về phía núi Châu Thới, chiếc
trực thăng đang quần đảo, phóng rocket ì ầm, yểm trợ lực lượng dùđánh dẹp chốt
đặc công vc ở chân núi. Xế trưa, chợt thấy anh Phụ tá hành chánh, hớt ha, hớt
hải bước vô, chẳng nói, chẳng rằng, lấy bloc note viết: Đại tá bảo ông Phó đi
gấp qua Dĩ An, xe tăng vc đã vượt qua phòng tuyến Trảng Bôm rồi! Tôi lặng lẽ lên
xe rời khỏi nhiệm sở, đâu biết rằng đây là lần cuối cùng bước ra khỏi chỗ làm
việc từ hai năm qua.
Đêm qua, vừa ký cái thông cáo gọi công chức di làm việc, bây giờ
lại lặng lẽ ra đi nên không đành dạ, đành một lần nữa làm liều: Gọi máy lệnh cho
công chức các Ty sở trở vềnhà “chờ lệnh mới?!”
Đường ra xa lộ kẹt cứng vì đồng bào tị nạn kéo đi lũ lượt về
phía tỉnh lỵ, lại thêm pháo vc nỗ ì ầm về phía văn phòng Quận Đức Tu. Mãi mới ra
tới ngả ba Vũng Tàu. Nhìn vềBộ chỉ huy vùng 3 sông ngòi ở bên dưới cầu Đồng Nai,
pháo vc đang nỗ dập tưng bừng. Hỏi anh em quân cảnhđang làm nút chặn ở ngả ba
Vũng Tàu thì được biết: Từ nửa đêm tới giờ vc tiền pháo, hậu xung hai, ba bận mà
BCH vùng 3 sông ngòi vẫn còn giữ vững được. Đang phân vân chưa biết tính sao để
vượt qua cầu thì may sao một chiếc M113 ở phía Trảng Bôm đang chạy tới, bèn cho
xe dọt kè theo qua cầu. Từ trên cầu Đông Nai nhìn xuống: Trên nóc bằng văn phòng
VP/BCH/V3SN, một anh lính hải quân, đầu không nón sắt, mình không áo giáp, không
công sự che chắn, không người tiếp đạn, một mình đơn côi, ghìm khẩu đại liên
12ly7, mắt đăm đăm nhìn vềphía quân thù trong khi đạn pháo địch nỗ tung gạch
ngói trước mặt. Trông anh lẫm liệt, quyết ý đem dâyđạn cuối cùng đổi mạng với
quân thù, bảo vệ danh dư người lính QLVNCH thế thôi!
Về tới Quận Dĩ Anđã quá trưa, nhờ Chi khu gọi máy liên lạc Tỉnh
trưởng mãi mà không được. Đợi đến xế chiều đành ra xã Bình An, định bụng đánh
liều quay về tỉnh xem sao?
Ra tới nơi, thấy Trung úy cuộc trưởng, cuộc cảnh sát Bình An
đang đứng bên rào cản, chận xe dừng lại, báo: Chốt đặc công vc mới được đơn vị
Dù càn quét còn chưa xong, ông Phó một mình đi qua thật nguy hiểm. Xin chờ xem
xét kỷ rồi sẽ liệu.
Đứng trên đầu dốc Châu Thới, nhìn về phía phi trường Biên Hòa,
pháo vc nỗùng oằn, khói lửa tuôn cuồn cuộn! Nhín về phía tỉnh lỵ, ánh nắng chiều
tà thoi thóp trên thành phố thân yêu bên kia sông Đồng Nai đang trong cơn hấp
hối, thật não lòng!
Mười một năm vềtrước, khi đến xứ nầy là một thanh niên 27 tuổi,
hăm hở với ước mơ góp phần xây dựng nơi đây là một vùng đất vốn trù phú và thịnh
vượng, ngày càng thêm thịnh vượng. Ngày nay, ở tuổi trung niên, chịu trách nhiệm
điều hánh công việc hành chánh trong vùng, đành bất lực nhìn về tỉnh lỵ đang
chìm dần vào tăm tối.
Lần nầy, quay lưng đi là bỏ lại đàng sau bao nhiêu mộng ước chưa
thành! Lòng buồn bả mường tượng tình cảnh ngày xưa, giặc Phápđánh chiếm ba tỉnh
Miền Đông:
“Bến Nghé, của tiền tan bọt nước
Đồng Nai, tranh, ngói nhuộm màu mây “
Nguyễn Nhơn
( Tháng Tư, nhớ Quê hương Biên Hòa,
thời lập nghiệp ) 25/4/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét