Người Cộng sản Việt Nam (CSVN) đầu Thế kỷ điện tử 21, năm 2014, nổi tiếng Thế giới trong 4 lĩnh vực: Biết sai mà cứ cãi; Có lỗi nhưng không nhận để sửa chữa và không chịu từ chức; Làm hỏng mà cứ chối quanh cho huề cả làng; Cứ viết bừa, nói quậy rồi người đọc và nghe cũng quen đi.
Đi sâu vào từng lĩnh vực, hãy kể ra đây tin hàng đầu về vụ bùn đỏ tràn ra đường ở khu vực hồ thải quặng bô xít Tân Rai đuôi số 5 (tỉnh Lâm Đồng) ngày 08/10 (2014), theo báo Tuổi Trẻ.
Bộ Công thương và chủ đầu tư tập đoàn Công nghiệp than – khoáng sản Việt Nam (Vietnam National Coal – Mineral Industries Group- Vinacomin, TKV) khẳng định “loại đất này không gây độc hại, không gây ảnh hưởng tới môi trường.”
Ông Trần Văn Chiều – Phó Tổng giám đốc Vinacomin (TKV) nói với báo chí: “Đây hoàn toàn là bùn đỏ tự nhiên, không độc hại. Chúng tôi còn có kế hoạch nếu thiếu đất hoàn thổ sẽ đưa lên để trồng cây”.
Tuy nhiên, theo Tiến Sĩ Nguyễn Thành Sơn, giám đốc quản lý dự án Than đồng bằng sông Hồng thì: “Nếu ai đó khẳng định hồ thải quặng đuôi không nguy hại là không đúng. Bất cứ hồ (bãi) thải quặng đuôi nào cũng nguy hại, do có chứa rất nhiều khoáng vật của KIM LOẠI NẶNG và hợp chất hóa học khác nhau chưa được xử lý.
Vì vậy, trong các sách giáo khoa, người ta phải có hẳn 1 chương hướng dẫn thiết kế bãi thải quặng đuôi. Chắc chủ đầu tư lẫn Bộ Công Thương chưa được học! Ở Tân Rai, về mặt lý thuyết, hồ thải quặng đuôi chỉ ít nguy hại hơn hồ thải bùn đỏ.” (Trích từ báo Một Thế Giới, 12/10/2014).
Ông Sơn là người nghiên cứu và chống dự án khai thác Bauxite ở Tây Nguyên ngay từ năm 2007 khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ký quyết định 167 phê duyệt quy hoạch phân vùng, thăm dò, khai thác, chế biến, sử dụng quặng bô xít từ giai đoạn 2007-2015, có xét đến năm 2025.
Theo ông Sơn và nhiều chuyện gia về địa chất và kinh tế thì tốn phí khai thác Bauxite không có lợi cho nền kinh tế Việt Nam vì giá bán trên thị trường rất bấp bênh. Các chất thải khi biến chế và các hồ chứa chất bùn đỏ độc hại sẽ có nguy cơ tác hại nghiêm trọng đến môi trường, kể cả thương tổn đến sinh mạng con người và các sinh vật do chất độc của bùn đỏ ngấm vào đất và các nguồn nước gây ra, vì Tây Nguyên có lượng mưa nhiều và ở vị trí trên cao rất nguy hiểm nếu hồ chứa bùn đỏ độc hại bị vỡ!
Khoảng 4,000 Trí thức và đảng viên kỳ cựu, kể cả Bà nguyên Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình, Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Đức Cha Nguyễn Thái Hợp, Giám mục Địa phận Vinh, Chủ tịch Ủy ban Công lý và Hòa bình của Hội đồng Giám mục Việt Nam cũng đã ký tên vào kiến nghị yêu cầu nhà nước đình chỉ dự án nguy hiểm này.
Tuy nhiên do sức ép của Trung Cộng, nước có nhu cầu lớn về lượng nhôm cho kỹ nghệ của họ nên Bộ Chính trị của đảng CSVN thời Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh đã bằng lòng để cho Công ty xây dựng của Trung Cộng, Tập đoàn Chalieco chuyên sản xuất Alumin – nhôm của Trung Quốc, được “trúng thầu” xây dựng hai nhà máy Tân Rai (Lâm Đồng) và Nhân Cơ (Dăk Nông).
Khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lên thay ông Mạnh từ tháng 01/2011, đã không điếm xỉa đến lời khuyên của các chuyên gia mà còn bỏ ngoài tai cả lời cảnh giác “nguy hiểm cho an ninh quốc gia” của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Nói thêm về sự độc hại của bùn đỏ đã tràn ra đường ở “hồ đuôi số 5” Tân Rai, Tiến sĩ Nguyễn Thành Sơn nói tiếp: “Bãi thải quặng đuôi từ nhà máy tuyển rửa quặng của dự án Tân Rai được lựa chọn địa điểm và các giải pháp thiết kế ấu trĩ. Công nghệ tuyển quặng được “copy” của Trung Quốc, nhưng lại không có thử nghiệm tuyển công nghệ, tiêu hao nhiều nước, phải nhờ các bạn Ấn Độ hiệu chỉnh bằng sử dụng chất trợ lắng.
Trong ngành khai khoáng, bãi thải quặng đuôi là một hạng mục rất quan trọng cần được thiết kế đúng. Ở Việt Nam cách đây hơn 40 năm, chúng ta đã có các bãi thải quặng đuôi được các chuyên gia Trung Quốc giúp thiết kế ở mỏ Cromite Cổ Định (Thanh Hóa) và mỏ sắt Trại Cau (Thái Nguyên), các chuyên gia Liên Xô giúp thiết kế bãi thải quặng đuôi ở apatite Lào Cai… Nói chung, đây là những công trình thực sự (phải có đầy đủ các bước, từ luận chứng chọn địa điểm đến các giải pháp thiết kế cơ bản, đặc biệt là vấn đề chống thấm và chống các chất kim loại nặng lọt ra ngoài môi trường nước.
Xin nhắc lại, ở Việt Nam, thời bao cấp, tai nạn lớn nhất trong ngành khai khoáng đã xảy ra tại bãi thải quặng đuôi của mỏ măng gan Tĩnh Túc từ những năm 1960 của thế kỷ trước, và làm thiệt mạng gần 100 người. Vì khi đó đang còn chiến tranh, nên tai nạn thuộc loại “nhạy cảm”, chỉ có các cán bộ kỹ thuật, tâm huyết với ngành mỏ và những người có trách nhiệm mới được biết. Hiện nay chỉ còn một vài người chứng kiến và nhớ. Sử sách đã không thấy ghi lại…” (Trích báo Một Thế giới, 12/10/2014).
Như vậy ai sai ai đúng giữa bộ Công thương và Tiến sĩ Sơn đã rõ như ban ngày. Vậy mà mà các viên chức của Bộ này và Tổng Công ty TKV cứ cảng cổ ra nói quanh để bám trụ bất kể thua lỗ sau cùng chỉ đổ lên đầu dân phải đai lưng làm trả nợ cho những quyết định “tùy hứng”.
Vô trách nhiệm
Để hiểu hơn về cung cách nói và làm của các cơ quan trách nhiệm khai thác Bauxite, hãy nghe một mẩu đối thọai giữa Nhà văn Nguyên Ngọc, người chống dự án Bauxite từ lúc đầu với Đài Phát thanh Quốc tế Pháp RFI (Radio France International,Chương trình tiếng Việt) ngày 14/10/2014:
Nhà văn Nguyên Ngọc nói: “Cách đây mấy năm tôi cùng với anh Nguyễn Thành Sơn, một chuyên gia về mỏ, nghiên cứu rất nhiều về bauxite Tây Nguyên, cũng như tham gia phản biện về bauxite Tây Nguyên, chúng tôi đã viết bài nói về 10 lý do không nên khai thác bauxite ở Tây Nguyên.
Cho đến nay, chúng ta chỉ mới làm thí điểm ở hai nhà máy, nhà máy Tân Rai đã sản xuất và nhà máy Nhân Cơ sắp hoàn thành. Qua hai thí điểm này, những điều mà chúng tôi đã báo động lần lượt bộc lộ ra, trước hết là về kinh tế.
Gần đây có một báo cáo của bộ Công Thương, dựa trên tư liệu của tập đoàn TKV, đơn vị chủ thầu, bảo rằng khai thác bauxite không có vấn đề gì cả, rất là tốt. Chúng tôi đang tập trung phản biện cái báo cáo này. Đây là một báo cáo hết sức vô trách nhiệm, hoàn toàn không dựa trên thực tế của hai nhà máy đang làm thí điểm.
Về kinh tế thì càng ngày càng lỗ, mặc dù cái tính đầu vào đã có rất nhiều gian dối, không tính đầy đủ cái đầu vào. Thứ hai, tập đoàn TKV, đơn vị chủ thầu thì liên tục xin giảm các loại thuế môi trường, thuế khoáng sản…, mà vẫn cứ lỗ. Như vậy về mặt kinh tế không có lý do gì để làm bauxite cả. Họ cũng bảo là trong bao năm nữa sẽ hết lỗ, nhưng cũng chẳng có căn cứ gì để nói như vậy. Ngoài ra, cái việc bán không có ai mua, ngoài Trung Quốc, tức là bán chỉ có một người mua, là rất nguy hiểm.”
RFI: Trong báo cáo vừa qua, bộ Công thương còn đề nghị là chuyển từ làm thí điểm bauxite sang sản xuất nhôm. Theo ông, sản xuất nhôm thì có tác động ra sao?
Nhà văn Nguyên Ngọc: “Nói như thế là nói bừa, vô trách nhiệm! Điện ở đâu mà làm nhôm? Điện bây giờ đang thiếu như thế, mà như ta đã biết, cái khâu từ alumina làm ra nhôm là tốn điện rất nhiều. Với giá điện ở Việt Nam hiện nay thì không thể làm nhôm được. Làm alumina đã lỗ rồi. Trong khi đó nhu cầu tiêu thụ alumina và nhôm ở Việt Nam không có nhiều như thế. Bán ra ngoài thì chỉ có Trung Quốc mua thôi. Chưa nói đến đời sống xã hội bị xáo trộn, khiến văn hóa cũng bị đảo lộn.
Ấy là chưa nói đến mặt an ninh quốc phòng. Lao động của Trung Quốc, lao động không có tay nghề được đưa vào đấy, trong khi lao động của mình thì không sử dụng hết. Lao động nước ngoài tràn vào, thâm nhập vào trong đời sống người dân trong làng. Ở một vùng đất có tính chất chiến lược như Tây Nguyên, chưa biết nguy cơ lâu dài ra sao.”
Cố đấm ăn xôi đất?
Đến năm 2014, hai dự án Tân Rai và Nhân Cơ đã nuốt trôi 1.5 tỷ dollars tiền đầu tư, kể cả tiền vay trả lãi nặng của nước ngoài, nhưng Tổng công ty TKV vẫn tiếp tục “nhăn mặt” kêu khó để xin nhà nước ưu đãi đủ thứ, kể cả vốn đầu tư, thuế tài nguyên, môi trường v.v..
Bộ Công thương phỏng đoán cả hai nhà máy sẽ tiếp tục thua lỗ, nhưng vẫn lạc quan, dù không có căn cứ, rằng Bauxite Việt Nam sẽ có lời sau 11 năm vận hành!
Tin báo chí Việt Nam đưa tin Nhà máy Tân Rai năm 2013 đã lỗ hơn 258 tỉ đồng, Nhân Cơ dự kiến năm 2015 sẽ lỗ hơn 671 tỉ đồng…
Nhưng Thứ trưởng Bộ Công thương Đỗ Thắng Hải tỏ vẻ lạc quan trong buổi họp báo ngày 07/04/2014: “Đối với dự án Tân Rai sẽ lỗ trong vòng 5 năm đầu, và 12 năm sau sẽ hoàn vốn. Dự án Nhân Cơ lỗ trong 7 năm và hoàn vốn trong 13 năm. Cả hai dự án này đều có thời gian khai thác là 30 năm nhưng tuổi thọ lên đến 50 năm nên hoàn toàn có tính khả thi. Mặt khác, bô-xít cũng không độc hại như nhiều người khác nghĩ”.
Tính lạc quan “tự phát” này lại thiếu khả thi vì tổng giá thành làm ra 1 tấn hàng gồm nhiều chí phí như vận tải, làm đường, tân trang xa lộ, tiêu phí bảo vệ môi trường, bảo hiểm v.v.. chưa được công chung nên chưa ai biết cuối cùng rồi sẽ thua lỗ bao nhiêu ngàn tỷ nữa và thời gian còn kèo dài thêm bao nhiêu năm nữa?
Mặt khác, hàng của Việt Nam lại chỉ dành bán phần lớn cho Công ty hữu hạn Nhôm Vân Nam (Trung Quốc).
Có lỗi vẫn cứ ngồi
Thành tích thứ hai là chuyện người có lỗi sờ sờ ra đấy mà cứ coi trời bằng vung, chả ai dám đuổi việc hay thay thế. Bằng chứng như Ủy viên Bộ Chính trị, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã bị cả Bộ chính trị đề nghị phải chịu một hình thức kỷ luật vì không làm tròn nhiệm vụ mà còn gây ra những hậu quả kinh tế nghiêm trọng trong hai vụ phá sản thua lỗ hàng trăm nghìn tỷ bạc của hai Tổng Công ty Vinashin và Vinalines.
Tại Hội nghị Trung ương 6, Ban Chấp hành Trung ương đảng CSVN không đủ phiếu để kỷ luật ông Dũng vì Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng không có khả năng vận động và “tính nể nang nhau” còn bao phủ nghị trường.
Bằng chứng này đã viết trong Bản Thông báo ngày 15/10/2012: “Sau khi đánh giá toàn diện và toàn bộ kết quả đợt kiểmđiểm lần này, Bộ Chính trị đã báo cáo kết quả với Ban Chấp hành Trung ương. Bộ Chính trị, Ban Bí thư nghiêm túc tự phê bình và thành thật nhận lỗi trước Ban Chấp hành Trung ương, trước toàn Đảng và toàn dân về tất cả những yếu kém, tồn tại trong công tác xây dựng Đảng, về những suy thoái, hư hỏng trong đội ngũ cán bộ, đảng viên như Nghị quyết Trung ương 4 đã nêu. Mặc dù nhiều khuyết điểm, hạn chế có từ các khóa trước, thậm chí chủ yếu là từ các khóa trước dồn lại, nhưng với trách nhiệm của người đứng đầu hiện nay (tập thể, cá nhân), Bộ Chính trị và từng Uỷ viên Bộ Chính trị đã nhận thức sâu sắc trách nhiệm chính trị rất lớn trước những khuyết điểm và hạn chế đó. Để giữ nghiêm kỷ luật trong Đảng và góp phần giữ gìn uy tín, hình ảnh thiêng liêng của Đảng và làm gương cho toàn Đảng, Bộ Chính trị đã thống nhất cao tự nhận và đề nghị Ban Chấp hành Trung ương xem xét có hình thức kỷ luật khiển trách về trách nhiệm chính trị đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị. Ban Chấp hành Trung ương đánh giá cao việc tập thể Bộ Chính trị tự giác xin nhận kỷ luật; điều đó thể hiện tinh thần thẳng thắn, cầu thị, nghiêm túc, gương mẫu và quyết tâm cao trong việc thực hiện thắng lợi Nghị quyết Trung ương 4 về xây dựng Đảng. Sau khi thảo luận, cân nhắc nhiều mặt, Ban Chấp hành Trung ương đã bỏ phiếu quyết định không kỷ luật Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị.”
Tuy tên của “một đồng chí” không bị công khai nhưng ai cũng biết người đó là ông Nguyễn Tấn Dũng. Ông Dũng rất may mắn được sống và có chức có quyền trong chế độ CSVN nên không phải biết vì danh dự và liêm sỉ để tự ý xin từ chức như ở các nước Nhật Bản hay Nam Hàn, nói chi đến các nước tự do dân chủ Tây phương khác.
Nuốt không xuôi
Thành tích ngoạn mục thứ 3 của đảng CSVN là hai chuyện phòng, chống tham nhũng và Học tập và làm theo tấm gương “cần, kiệm, liêm, chính” theo như đạo đức Hồ Chí Minh.
Về tham nhũng trong đảng thì ai cũng biết không phải do dân gây ra vì dân không có quyền để đòi tiền, bắt người khác phải hối lộ, chạy chức, chạy quyền với mình. Chuyện này thuộc về cán bộ, đảng viên nhất là những kẻ có chức có quyền.
Nhưng tại sao, kể từ khi có Luật Phòng, chống tham nhũng năm 2005 rồi được sửa đổi năm 2012, tham nhũng lan tràn vẫn là câu chuyện “đầu môi chót lưỡi” trong dân mỗi khi họ trao đổi với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hay Chủ tịch nước Trương Tấn Sang?
Nhưng tại sao, kể từ khi có Luật Phòng, chống tham nhũng năm 2005 rồi được sửa đổi năm 2012, tham nhũng lan tràn vẫn là câu chuyện “đầu môi chót lưỡi” trong dân mỗi khi họ trao đổi với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hay Chủ tịch nước Trương Tấn Sang?
Bởi vì ông Huỳnh Phong Tranh, Tổng Thanh tra Chính phủ đã báo cáo tại Kỳ họp thứ 7 Quốc hội khóa XIII, ngày 12/06/2014 rằng: “Đây là một thách thức đe dọa sự tồn vong của chế độ.”
Tại sao? Vì chỗ nào cũng có tham nhũng nhưng đảng vẫn chưa bắt được hết kẻ phạm tội. Vì vậy, theo báo riêng của Ban Thanh tra: “Ông Tranh cho biết, dự báo tình hình tham nhũng sắp tới vẫn nhận định công tác phòng chống tham nhũng vẫn chưa đạt yêu cầu ngăn chặn và đẩy lùi; tham nhũng vẫn xảy ra nghiêm trọng trong nhiều ngành, nhiều lĩnh vực. Tình hình tham nhũng chưa có dấu hiệu giảm, việc phòng ngừa còn hạn chế trong hiệu quả.”
Ông Tranh còn thẳng thắn nói với Quốc hội rằng: “Ngành (Thanh tra) đưa ra dự báo thanh nhũng vẫn còn diễn ra nghiêm trọng, tinh vi, khó phát hiện, thiệt hại gây ra với tài sản của nhà nước, xã hội còn cao nhưng xử lý tài sản tham nhũng còn thấp. Hành vi tham nhũng có nhiều dạng khác nhau, trong đó có tham ô tài sản, tham nhũng, nhũng nhiễu, cố ý làm trái… diễn ra trong nhiều lĩnh vực nhạy cảm. Tham nhũng vặt xảy ra thường xuyên trong việc tiếp xúc với công dân, doanh nghiệp…
“Như vậy, có thể khẳng định rằng tham nhũng vừa qua chưa được đẩy lùi, diễn biến tinh vi phức tạp cần đấu tranh mạnh mẽ hơn”.
Về câu hỏi của đại biểu Đại biểu Lê Thị Yến (Phú Thọ) với vấn đề tỷ lệ xử lý sau thanh tra thấp, về tiền chỉ đạt 30%, đất đai 20% ông Tranh khẳng định: “Từ 2011 đến nay, kết quả đã tốt hơn. Đến nay, tiền đã đạt hơn 50%, đất đạt 83%.”
Ông cũng chỉ ra nguyên nhân xử lý thấp, vì “chưa có một chế tài mạnh. Trách nhiệm của người đứng đầu ngành là có những chế tài chưa khả thi với người phải thực hiện kết luận thanh tra. Nhận thức pháp luật của đối tượng bị thanh tra cũng chưa tốt.
Thẩm quyền của ngạch thanh tra theo quy định pháp luật cũng chỉ là phát hiện và kiến nghị chứ chưa có quyền cưỡng chế hoặc thi hành kết luận thanh tra.”
Vậy ai trong đảng có trách nhiệm thi hành kết luận của Thanh tra?
Trên nguyên tắc thuộc về Bộ Công an đi điều tra theo lệnh của Bộ Chính trị và của Thủ tướng Chính phủ, nhưng Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lại bảo: “Chống tham nhũng “phải làm sao diệt được chuột, nhưng đừng để vỡ chiếc bình.” (nói với cử tri Hà Nội ngày 06/10/2014)
Nhưng cái “bình” đây là ai nếu không phải là “đảng” do ông đứng đầu?
Vì vậy, ông Trọng mới sợ “bứt dây thì động đến rừng” nên cứ từ từ mà làm, đừng đi đâu mà vội mà vàng, lỡ ra “quàng vào dây” ngã lăn đùng ra cả lũ thì khốn!
Ông nói tiếp với cử tri tại quận Ba Đình và Tây Hồ (Hà Nội): “Tham nhũng gây hại cho chính trị, kinh tế… nên Đảng, Nhà nước và người dân rất không đồng tình. Không ai “bật đèn xanh” cho tham nhũng, lãng phí”. Tuy vậy, phòng, chống tham nhũng là công việc khó, rất phức tạp, lâu dài, không thể nóng vội, bởi lẽ việc phát hiện tham nhũng đã khó, việc xem xét, xử lý tham nhũng càng khó hơn. Tổng Bí thư phân tích: “Trong vấn đề này, chúng ta muốn làm nhanh, nhưng trên thực tế lại phải qua nhiều công đoạn cùng các mối quan hệ trong một vụ án phức tạp, nếu không làm cẩn thận dễ xảy ra oan sai, song tinh thần là đã phát hiện vụ việc thì phải xử lý rất nghiêm. Chúng ta kiên quyết nhưng phải bình tĩnh, tỉnh táo, làm lâu dài, bằng nhiều biện pháp.”
Bình tĩnh và tỉnh táo bao nhiêu để đưa đến kết quả “tham nhũng vừa qua chưa được đẩy lùi, diễn biến tinh vi phức tạp…” như nhìn nhận của Tổng Thanh tra Huỳnh Phong Tranh thì đủ biết sự rụt rè không dám “đánh rắn phải đánh vào đầu” thì còn khuya những quan chức to đầu tham nhũng mới bị lôi ra ánh sáng!
Hay là ông Trọng sợ bắt hết kẻ tham nhũng thì đảng sẽ tan vì đã có tới “một bộ phận không nhó” cán bộ, đảng viên suy thoái tư tưởng, đạo đức, tự diễn biến và tự chuyển hóa rồi cơ mà?
Nhưng đối với chủ tịch nước Trương Tấn Sang thì ông lại chỉ biết trông vào dân báo cáo với Đại biểu Quốc hội để bắt kẻ tham nhũng, thay vì chính nhà nước phải đi lùng bắt trộm.
Ông Sang nói với cử tri Quân 1 ở Sài Gòn ngày 14/10/2014: “Tham nhũng chưa được ngăn chặn và từng bước đẩy lùi thì không thể xem đạt yêu cầu về công tác phòng chống.”
”
Báo VietnamNet tường thuật: “Không chỉ đồng tình với ý kiến cử tri chống tham nhũng phải dựa vào dân, Chủ tịch nước còn động viên cử tri mạnh dạn trao đổi thông tin về tình hình tham nhũng: “Các cử tri giữ mối liên hệ với chúng tôi, qua những buổi tiếp xúc, cung cấp thông tin, từ đó mới có cơ sở xác minh, làm rõ các hành vi tham nhũng, tiêu cực. Với tình hình hiện nay thì người dân không yên tâm. Đơn cử mỗi lần gặp cử tri, chúng tôi đều nghe về chủ đề này, có nhiều ý kiến gay gắt. Thực tế kết quả chưa tốt thì cử tri gay gắt là phải thôi”.
”
Báo VietnamNet tường thuật: “Không chỉ đồng tình với ý kiến cử tri chống tham nhũng phải dựa vào dân, Chủ tịch nước còn động viên cử tri mạnh dạn trao đổi thông tin về tình hình tham nhũng: “Các cử tri giữ mối liên hệ với chúng tôi, qua những buổi tiếp xúc, cung cấp thông tin, từ đó mới có cơ sở xác minh, làm rõ các hành vi tham nhũng, tiêu cực. Với tình hình hiện nay thì người dân không yên tâm. Đơn cử mỗi lần gặp cử tri, chúng tôi đều nghe về chủ đề này, có nhiều ý kiến gay gắt. Thực tế kết quả chưa tốt thì cử tri gay gắt là phải thôi”.
Nhưng tại sao nhà nước lại cứ để cho dân “gay gắt” về “quốc nạn tham nhũng” mỗi lần ông gặp cử tri thì ông Sang không nói.
Còn nhớ ngày 07/05/2011 ông Sang cũng đã từng khẳng định với cử tri Sài Gòn “sẽ không loại trừ bất cứ sự thay đổi nào, rà soát tất cả các khâu, thể chế nào, tổ chức nào, con người nào chưa đáp ứng được mục tiêu đẩy lùi tham nhũng, lãng phí đều phải thay đổi.”
Hồi đó ông nói mạnh: “Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm. Nghe mà thấy xấu hổ, không nhẽ cứ để hoài như vậy. Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu có được. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là ‘chết’ cái đất nước này”. (Trích từ VNNET, 07/05/2011)
Nhưng ông Sang có biết đảng và nhà nước của ông bây giờ có bao nhiều “bầy sâu không”? Chắc là ông không biết, nhưng khi người dân Sài Gòn còn “gay gắt” chuyện tham nhũng thối nát trong cơ chế thì phải biết chỗ nào cũng có tham nhũng.
Bởi vì hồi tháng 9/2013, cũng trong dịp tiếp xúc với cử tri Hà Nội, ông Nguyễn Phú Trọng cho biết ông cũng rất khó chịu khi thấy tham nhũng vặt lộng hành, “cái gì cũng phải tiền, không tiền không trôi”.
Ông nói: “Sốt ruột, bức xúc lắm, không phải bây giờ mà mấy năm trước Đảng đã gọi đây là quốc nạn, giặc nội xâm, quyền lực lớn mà không kiểm soát dễ sinh hư hỏng, tham nhũng… Lãng phí cũng ghê gớm, có khi còn hơn tham nhũng, về thời gian, công sức, tiền bạc…”
Báo VietnamNet tường thuật: “Theo Tổng bí thư, phải chống nhiều thứ như lợi ích nhóm, cục bộ, suy thoái và cả tham nhũng nhỏ. “Cái gì cũng phải tiền, không tiền không trôi, như ngứa ghẻ phải gãi rất khó chịu.”
Ngay đến Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan cũng ta thán các quan tham “ăn của dân không từ cái gì”, và Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng thì tự chất vấn: “tiền ăn, chơi, chạy chạy không phải từ tham nhũng thì từ đâu”?
Quả nhiên ai nghe những “lời vàng ngọc” này cũng thấy khoái lỗ nhĩ, nhưng bình tĩnh một chút thì thấy cũng bứt rứt cay đắng lắm đấy vì các quan chỉ nói mà không hành thì giết được thằng tây tham nhũng nào?
Các “quan lớn” nói sao mà chẳng được nhưng quan đánh trống xong rồi bỏ dùi biến mất thì người dân phải è cổ ra chịu trận thôi chứ biết đổ cho ai bây giờ?
Chuyện dài vô tận tham nhũng, lãng phí trong hàng ngũ cán bộ, đảng viên đã phản ảnh rất đầy đủ và nghiêm túc về thất bại của kế hoạch đảng bắt cả nước phải học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh trên các lĩnh vực “cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư” mà ông Hồ đã dạy đảng viên từ khi còn ở chiến khu Việt Bắc kháng chiến chống Pháp.
Viết bừa nói quậy
Cuối cùng là thành tích “nói văng mạng” “viết bừa” vô tiền khoáng hậu của các Dư Luận Viên của đảng khi họ phát ngôn chống các nhóm nhân dân đấu tranh cho dân chủ, tự do, nhân quyền và quyền làm chủ đất nước.
Những “ngòi bút nhọn như dao găm” này đã được huấn luyện để dùng mọi ngôn ngữ để chống đến tận xương tủy điều được gọi là “những phấn tử phản động ở nước ngoài”, “những thành phần cơ hội” trong đảng, ở trong nước và “những thế lực thù địch” hay “diễn biến hòa bình” với một kết luận duy nhất và cuối cùng là kết án những tiếng nói đòi tự do và dân chủ cũng chỉ nằm trong âm mưu chống đảng, nhằm lật đổ đảng cầm quyền CSVN. Các dư luận viên chỉ biết nói bừa cho xong nhiệm vụ, dẫu phải vu cáo mà không cần có bằng chứng!
Chẳng hạn như mới đây, người có tên là Bắc Hà đã viết trên báo Quân đội Nhân dân ngày 06/10/2014 bài có nhan đề “Cương lĩnh 2011 của Đảng Cộng sản Việt Nam với xu thế thời đại”.
Nội dung chính là chống lại những ý kiến trong và ngoài nước phê bình bản Cương lĩnh của đảng không còn thích hợp với nhu cầu phải thay đổi của đất nước là cần có tự do và dân chủ để tạo sức mạnh toàn dân xây dựng đất nước, đưa dân tộc đến phú cường thịnh vượng.
Bản “Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên CNXH” (bổ sung, phát triển năm 2011) chỉ nhằm lập lại tham vọng “Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và xã hội” và duy trì Chủ nghĩa ngoại lai đã phá sản Mác-Lenin lên dân tộc. Không người dân Việt Nam nào đã bỏ phiếu cho đảng làm như thế và đảng cũng chưa bao giờ dám hỏi dân có đồng ý hay không thì có phải là “tự biên tự diễn” hay “nhân dân đã bị bắt buộc phải muốn” như thế?
Nhưng Tác giả Bắc Hà không biết rằng khi hăng say lý luận bảo vệ Cương Lĩnh của đảng vốn đã “ngồi lên Hiến pháp”, bộ luật cao nhất của Quốc gia, thì lại viết bừa rằng: “Về kinh tế, việc kêu gọi xóa bỏ Cương lĩnh cũng có nghĩa là xóa bỏ: “Nền kinh tế thị trường định hướng XHCN với nhiều hình thức sở hữu, nhiều thành phần kinh tế, hình thức tổ chức kinh doanh và hình thức phân phối…”. Theo quan niệm chung của cộng đồng quốc tế, nền kinh tế của Việt Nam hiện nay là “nền kinh tế thị trường”, nhất là từ khi Việt Nam trở thành thành viên của WTO.”
Nhưng “quan niệm chung của cộng đồng quốc tế” đã nhìn nhận kinh tế của Việt Nam là “nền kinh tế thị trường” là “cộng đồng quốc tế” nào?
Nếu đã được nhìn nhận như thế thì tại sao từ Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đến Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phải không ngừng kêu gọi Hoa Kỳ, Nhật Bản và Liên hiệp Châu Âu (European Union) hãy nhìn nhận Việt Nam có nền kinh tế thị trường để được hưởng nhiều ân huệ thuế khóa và mậu dịch với các nhà nước tư bản hàng đầu Thế giới?
Tổ tiên người Việt đã dạy: “Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”. Đằng này đã “không biết” mà còn “điếc” nữa thì nghe sao được?
Do đó mà không lạ khi không làm được thì cứ ỳ ra đấy hay cứ nói quàng rồi muốn ra sao thì ra. -/-
(10/014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét