Pages

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

KHI NHỮNG “NGỤY TRÍ THỨC” DÙNG CHIÊU BÀI HÒA HỢP HÒA GIẢI ĐỂ CỨU ĐẢNG

Mỗi khi có những biến cố xảy ra có nguy cơ dẫn đến “tử vong” cho chế độ CSVN là người ta lại thấy những “ngụy trí thức” lại lên tiếng kêu gọi hòa hợp hòa giải để cứu ngy chế độ.
Mới đây, khi đảng CSVN bị phát súng bắn vỡ bức tường “sợ chính quyền”, “sợ quyền lực” của anh “kỹ sư nông sân” Đoàn Văn Vươn trong biến cố Tiên Lãng; bị tiếng hát báo hiệu hy vọng tự do, dân chủ của nhạc sĩ Việt Khang từ hải ngoại vọng về với sức mạnh trên cả trăm ngàn chữ ký trên Thỉnh Nguyện Thư của người Việt hải ngoại tại Hoa Kỳ gửi Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama, người ta lại thấy mấy ông “ngụy trí thức” trong nước lại lên tiếng cứu nguy Đảng.
“Hiện nay ta không có Đảng đối lập, chỉ có phong trào quần chúng… nên chuyển đổi ngay là không khả thi, phải chủ động tạo ra đối lập, vì có đối lập là có mâu thuẫn, mà mâu thuẫn là động lực của phát triển. Xin lưu ý: khái niệm Đối lập ở đây không có nghĩa là đối đầu, đối kháng. Vì thế, ngay lúc này cần có các nới lỏng về dân chủ, về nhân quyền… tạo điều kiện cho các phong trào quần chúng, các Hội Đoàn, các Đảng phái chính trị mới ra đời. Có phong trào, có tổ chức, những người đại diện cho quần chúng xuất hiện, lực lượng dân chúnh hình thành. Các cuộc tiếp xúc, các Hội nghị bàn tròn sẽ được tổ chức. Tiền thân các Đảng đối lập về nền dân chủ đa nguyên được hình thành. Những khởi đầu này là bắt buộc.

Ai sẽ là những người tham dự các Hội nghị bàn tròn? Tất nhiên một bên là những người đang cầm quyền, chấp nhận Đa nguyên, Đa đảng, một lòng vì sự sống còn của đất nước. Một bên là những người của dân, họ là những người trước đây hay hiện nay vẫn mang danh Cộng Sản, kết hợp với họ là những người tiêu biểu của các lão thành, các ngưòi trong giới tinh hoa trong nước, ngoài nước. Tóm lại, họ có thể là những người “Cộng Sản Tử Tế”, những người Cộng Sản phản tỉnh, những nhân sĩ không đảng phái có kinh nghiệm. Họ có thể vẫn còn khác nhau nhưng cùng một ý nghĩa: “Thay đổi hay là chết!”
(Trích “VN phải thay đổi! Thời gian không thể chờ đợi.” Trần Lâm).
Thực ra ý kiến này của ông “ngụy trí thức” Trần Lâm chỉ là sự lặp lại đề nghị “Tiểu Diên Hồng: Bàn Tròn Ba Bên” của ông “cách mạng lão thành” Hoàng Minh Chính cách đây mấy năm khi đến Hoa Kỳ chữa bệnh mà chúng tôi đã vạch rõ chỉ có mục đích “đem nộp” cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại cho đảng CSVN.
Trong nhiều bài viết, chúng tôi đã phân tích việc Đảng và Nhà Nước VC đã dùng hai chữ “hòa giải, hòa hợp” như một chiêu bài để thực hiện mưu đồ để lôi kéo các “đảng viên cũ” và các “đảng viên mới” cùng đứng dưới lá cờ Đảng trong đợt sửa sai sau chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất tàn khốc mà ông Hồ Chí Minh đã rập khuôn theo mô hình của Mao Trạch Đông. Các “đảng viên mới” và “đảng viên cũ” dù phải buộc lòng nghe theo lệnh Đảng, cùng đưa tay chào cờ Đảng nhưng lòng họ thì đã “lạc nhịp” từ lâu và chỉ chờ cơ hội “thịt” nhau để tranh giành quyền lợi do Đảng ban phát.
Bốn mươi năm xưa, Đảng VC của “Bác Hồ” đã tạo cảnh “ma mới” ăn hiếp “ma cũ” gây ra cảnh rối loạn, bất ổn mà học giả Hoàng Văn Chí đã ghi lại như sau:
“Lẽ dĩ nhiên các “đảng viên mới” không lấy làm hài lòng lắm khi thấy các “đảng viên cũ” ra khỏi trại giam và được khôi phục công quyền cùng đảng tịch. Nỗi lo âu của họ được cơ quan chính thức của Đảng mô tả như sau:
… Hiện tượng phổ biến là trên tư tưởng các đồng chí (mới) đó ngại khi thấy đảng viên, cán bộ, đồng chí (cũ) bị xử oan được trả lại tự do về sẽ “vào bè” công kích đảng viên mới và cốt cán. Có đồng chí (mới) lo có những cuộc ấu đả, trả thù… Có đồng chí (mới) lo không biết cách đối xử với đồng chí (cũ) bị xử oan ra sao, ngượng ngùng vì đã tố các đồng chí (cũ) ấy, bây giờ niềm nở với nhau thế nào được… Do nhận thức lệch lạc trên đã dẫn đến một số hành động sai lầm như cuộc họp bàn đón rước các đồng chí (cũ) được trả tự do đã biến thành cuộc thảo luận để đối phó với các đồng chí (cũ) đó” (Báo Nhân Dân, ngày 22-11-1956).
Vì lo quá nên tại nhiều nơi “đảng viên mới” thấy giản tiện nhất là “thịt” các “đảng viên cũ” ngay khi họ mới trở về làng.
Đây là bộ mặt thật của cái gọi là “hoà giải hòa hợp” của thời “Bác” Hồ còn sống.
Còn hòa giải hòa hợp từ 30 tháng 4 năm 1975 đến nay thì sao?
Như mọi người đều biết khi các đảng viên nổi lên chống đảng vào năm1956 nhân dịp “sửa sai”, những văn nghệ sĩ như Phan Khôi, Hoàng Cầm, Trần Duy, Trần Dần vân…vân… đã viết bài góp ý. Các sáng tác của họ đã được in thành sách “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc”.
Năm 1987, sau khi giấy phép số 5BCT được Tổng bí thư “cởi trói” lúc đó là Nguyễn Văn Linh ký ban hành, một số văn nghệ sĩ như Dương Thu Hương, Nguyễn Huy Thiệp, Trần Mạnh Hảo v.v… cũng viết sách chỉ trích Đảng và Nhà Nước.
Sự thật là những loạt sách này chỉ nhằm thực hiện kế hoạch kiều vận theo chỉ thị của Đảng về “giao lưu văn hóa”, các văn nghệ sĩ này được phép chống Đảng để xây dựng Đảng cho thêm vững mạnh chứ có phải phản kháng gì đâu. Mấy ông văn nghệ sĩ lưu vong tỵ nạn chắc vì nhớ cái cũi sắt của “nền văn chương cũi sắt” ở trong nước mà họ đã liều sống, liều chết để thoát ra, nên bèn ra báo Hợp Lưu và xuất bản sách “Trăm Hoa Vẫn Nở Trên Quê Hương” (THVNTQH) đem về nước để dâng Đảng, lập công.
Nhật Tiến, nhà văn đoạt giải Văn Chương Toàn Quốc thời Đệ Nhị Cộng Hoà Miền Nam viết trong sách này những lời như sau:
“Chúng tôi vẫn thao thức với vận mệnh đất nước. Dù ở trên phần đất nào, trong hay ngoài quê hương, dù định kiến chính trị khác nhau như thế nào, qua lời các anh chị, chúng tôi vẫn thấy chúng ta còn nhiều điểm tương đồng”.
Để đáp lại những lời tha thiết xin xỏ để “hoà giải hòa hợp, xóa bỏ hận thù” này của nhà văn Nhật Tiến, những đảng viên cầm bút của VC đã đáp ứng như thế nào? Xin mời độc giả đọc bài trả lời cho những người thực hiện quyển THVNTQH của tờ Quân Đội Nhân Dân xuất bản ngày 18 tháng 5 năm1991, như sau:
“Thật là lố bịch, những kẻ đã từng làm bồi bút phục vụ chủ nghĩa thực dân mới của Mỹ ở Việt Nam trước đây, khi nhân dân phá bỏ chế độ thực dân năm 1975, thì chạy trốn ra ngoài sống lưu vong, tiếp tục phản bội lại lợi ích dân tộc. Họ đã tự nguyện nhận tiền, nhận vàng, đô la của thế lực quốc tế, tự nguyện làm công cụ thực hiện mọi mưu đồ chính trị đen tối cho chúng, nay lại tự nhận mình là bạn đồng hành đi tìm tự do, dân chủ với những người cầm bút trong nước, những người đã từng vào sinh ra tử với sự sống còn của dân tộc trong Kháng Chiến Chống Pháp, Chống Mỹ.”
Thật là đau đớn! Thật là chua chát cho những kẻ bạc đầu, đen óc – như nhà văn Nhật Tiến và những kẻ cùng-đi-một-đường với ông ta! Đã bị những người cộng sản cầm bút chê hôi mùi thực dân đế quốc lại còn đòi đi song hành chỉ vì muốn cướp công lao xương máu của họ, vì họ đã “vào sinh ra tử với sự sống còn của dân tộc.”
Xin hãy nghe Trần Văn Giàu, lý thuyết gia Mác-xít thời Hồ Chí Minh nói lên điều này trong cuộc hội thảo “Về Công Cuộc Cải Tổ, Cải Cách, đổi mới ở các nước Xã Hội Chủ nghĩa anh em và Việt Nam ta” vào ngày 7 tháng 1 năm 1991 tại nhà văn hóa Lao Động thành Hồ, nhân dịp phong trào đòi Tự Do, Dân Chủ ở Ba Lan, Tiệp Khắc bùng nổ, và người Việt hải ngoại và trong nước đòi đa nguyên, đa đảng. Trong buổi hội thảo, lý thuyết gia mác-xít Trần Văn Giàu đã phát biểu như sau:
“Chúng ta tự giải phóng chúng ta, Đảng ta lãnh đạo không có ai chối cãi, mà cái thời đại đó cũng không có ai tranh giành từ 1930 đến 1945, cho đến 1975, không có ai đứng ra tranh giành, không có ai tuyên truyền đa đảng để mà chống Pháp, chống Mỹ cả, bởi vì chống Pháp, chống Mỹ là chết, có gan chịu chết mới tìm ra sự sống mà trong sự chết đó, chỉ có một mình anh Cộng Sản là có gan, và có tài đứng ra tổ chức kháng chiến bằng cách mạng mà thôi… Bây giờ Âu Châu rục rịch, Pháp Mỹ tuyên truyền to, họ đặt vấn đề đa đảng nghĩa là họ muốn họ muốn giành lấy cái gì đó, mà giành cái quyền hồi trước 75, trước 45 nghĩa là giành cái quyền chết cho dân tộc! Còn bây giờ đó là giành cái quyền… hưởng lợi trong hòa bình, trong sự xây dựng, họ không thành công đâu. Tuy vậy, tuy rằng ở Việt Nam sẽ không có cái chuyện như Thiên An Môn đâu, không có đâu, sẽ không có một trăm mấy mươi đảng như Hungary đâu, sẽ chỉ có mình đảng Cộng sản mà thôi, nhưng đảng Cộng Sản Việt Nam biết cái tình hình, cái khó khăn, sửa đổi, đổi mới, phải đổi mới…”
Qua phát biểu trên, lý thuyết gia mác-xít Trần Văn Giàu đã nói huỵch tẹt ra rằng những kẻ đòi hỏi đa nguyên, đa đảng chỉ là những kẻ muốn “giành cái quyền hưởng lợi trong hòa bình” chứ không phải là những người muốn đem lại tự do, dân chủ cho đất nước.
Qua phát biểu của ông lý thuyết gia mác-xít này thì mọi người đều thấy rõ sự cai trị độc đảng của đảng VC hiện giờ là vì cái ăn, cái lợi! NHỮNG NGƯỜI CHỦ TRƯƠNG HÒA GIẢI HÒA HỢP VỚI ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC VIỆT CỘNG HÃY LIỆU THẦN HỒN!
Chuyện một vài ông trí thức nửa mùa vì chút danh lợi cuối đời nhắm mắt, nhắm mũi kêu gọi hòa giải hòa hợp, xóa bỏ hận thù để xây dựng đất nước còn có thể hiểu được.
Chuyện khó hiểu là có những đảng phái bị VC kết tội là “đảng phái phản động” là “khủng bố” lại ra rả kêu gọi “liên kết trong ngoài”, “tiếp cận để thay đổi chế độ” để “canh tân” đất nước! Trong khi đó thì chính những đảng phái này lại “liên minh rùa sẻ” với nhau dùng mọi thủ đoạn, tung tiền bạc đã thủ đắc được cho bọn tay sai đánh phá để làm suy yếu các Ban Đại Diện Cộng Đồng, các tổ chức chống Cộng tại hải ngoại.
*
“Chính những người Cộng sản khi chiến tranh còn là đồng chí với nhau, nay hòa bình họ ngồi lại với nhau để hưởng lợi. Khi chia lợi không đồng đều, họ còn chẳng tiếc tay hạ sát nhau. Huống chi quý vị không hề nếm mùi nguy hiểm như họ, nay tiệc họ dọn ra, muốn đập đuôi nhảy vào… chia bớt phần của họ, nếu quý vị bị họ “thịt” ra để khẩu phần của họ không giảm sút thì việc ấy xét ra chẳng có gì bất công lắm đâu. Bởi vì, chẳng những họ phải bảo vệ miếng ăn của người Cộng Sản không nhỏ bớt, mà họ còn dùng “thịt” của quý vị để làm cho khẩu phần của họ to lên. Rốt cuộc, “thịt” mà quý vị muốn hiến dâng cho dân tộc, chỉ rơi vào miệng thứ hùm mà quý vị tưởng là đang ngủ, thấy nó đẹp và hiền như loại mèo nhà, nên âu yếm vuốt râu dẫn chúng cùng đi, mong làm vui mắt thiên hạ; không dè đó lại là con hùm đang vờ ngủ”.
“Chớ thấy hùm ngủ mà lại vuốt râu
Đến khi hùm thức đầu lâu không còn!”
Xin mượn nhận xét này của nhà văn Nguyễn Việt Nữ gửi đến những vị trí thức và những tổ chức, đảng phái (vì vô tình hay cố ý) đã và đang tiếp tay kêu gọi hòa giải hòa hợp, xóa bỏ hận thù với đảng CSVN để giúp đảng này “nhuộm đỏ” cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng sản tại hải ngoại!
NGUYỄN THIẾU NHẪN
(*) Tài liệu tham khảo: “Dương Thu Hương và Con Hùm Ngủ” tiểu luận của Nguyễn Việt Nữ.

Không có nhận xét nào: