Phạm Nguyễn
1.Thú thực là tôi đã khóc khi nghe và nghĩ đến Sông Tranh. Trong thời buổi nước mắt (không… cá sấu) là thứ xa xỉ, phải nói thật là cảm xúc chia sẻ với nỗi khổ của nghững người dân nghèo Quảng Nam đang ngày đêm “sống trong sợ hãi” cũng chưa làm tôi bật khóc; song tôi đã trào nước mắt vì uất nghẹn trước sự vô cảm, vô trách nhiệm của những người có trách nhiệm khi họ nói về Sông Tranh.
Bia miệng sẽ để đời câu nói không có tính người của bà Ngô Thị Lư, Đoàn nghiên cứu Viện Vật lý Địa cầu: “Người dân quá kém hiểu biết, chỉ mới nghe động là đã dắt trâu bò, gói ghém đồ đạc bỏ chạy. Chính quyền nên giáo dục lại dân.”
Lòng dân thêm một lần “rung chấn” với phát ngôn: “Dân nên chia sẻ và hy sinh cho thủy điện!” của ông Trần Văn Hải, Trưởng ban Quản lý dự án thủy điện 3.
Xã hội nổi giận trước sự ráo hoảnh “đá bóng trách nhiệm” của quan chức Bộ Công thương về việc phê duyệt “cái gọi là báo cáo tác động môi trường” được làm theo phương pháp “copy and paste”: “Ở đây, Bộ TNMT phải chịu trách nhiệm trong việc xây dựng báo cáo”.
Và dư luận nhếch mép cười ruồi trước lời khuyên “Người dân và chính quyền tỉnh Quảng Nam phải tin vào kết luận của các nhà khoa học vì đó là… chân lý” của ông Phó Trưởng ban xây dựng Tập đoàn… “Điên nặng”.
2. Khi nghe những phát ngôn này, trong tôi bật lên những câu hỏi:
Tại sao một nhà khoa học (chẳng biết có thật không?!) được nuôi dậy bằng tiền của nhân dân lại có thể quay lại xỉ vả dân như vậy?
Tại sao ông Trưởng ban Quản lý lại có thể mở mồm đòi hỏi thêm ở nhân dân sự hy sinh? Nhân dân đã hy sinh như thế còn chưa đủ hay sao?
Tại sao vị quan chức bộ kia lại có thể điềm nhiên phủi tay với cái báo cáo “thơm mùi mỡ hành” và là liều thuốc đầu độc nhân dân, mà cấp dưới của mình làm “đầu bếp”?
Và tại sao ông Phó ban nọ không tự vấn, vì sao nhân dân lại không tin vào kết luận của các “nhà khoa học”?
3. Nhìn từ Sông Tranh, người ta thấy rằng, chưa bao giờ sự vô cảm lại… vô cảm đến thế! Chưa bao giờ người dân lại nhiều trách nhiệm đến thế! Và chưa bao giờ người dân lại cô đơn đến thế!
Thuỷ điện Sông Tranh là một vở bi kịch đang được hài kịch hoá.
Khi đến tận cùng nỗi đau, người ta thường trở lên hài hước.
Và khi đến tận cùng nỗi đau, người ta cũng rất dễ vùng lên!
Tác giả gửi QC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét