Nguyễn Văn Do
Khi ta nhìn thấy một cụ già chống gậy đi đứng khó khăn có ai biết tại sao không? Đâu phải tại cụ ấy già! Cơ sự này là tại sức hút trái đất, mắc mớ gì già phải khòm lưng chống gậy, cái chính là sức hút trái đất đã kéo sự già nua gục xuống. Một cái nhà cũng vậy, cột kèo rui mè cũ mục thì chính sức hút trái đất làm cho cái nhà ấy đổ sập. Cũng tương tự, mỗi ngày qua đi là mỗi ngày con người đi lần về cõi chết, ghê gớm như vậy đấy mà ai để ý đâu, bởi vì diễn biến ấy nó từ từ, nó hòa bình. Chung quanh ta có biết bao quy luật tự nhiên chi phối: sức hút trái đất, điện và từ trường, lực bảo tồn năng lượng, lực yếu và mạnh trong lượng tử…
Có ai gọi sức hút của trái đất là thế lực thù địch không? Khi trong nhà tối thui, đèn đuốc tắt ngấm, có ai bảo rằng, có nguy cơ nhà đã chệch hướng mặt trời mọc không? Nhà tối là tại cúp điện, đơn giản thế! Thế lực thù địch nào ở đây? Sự thật là như vậy. Thế lực thù địch là kẻ nào? Mỹ chăng? Nếu thế sao lại quan hệ ngoại giao toàn diện để làm chi? Là giới chức Việt Nam Cộng hòa chăng? Họ đã già, chết gần hết rồi, cha anh tụi mình cũng chết gần hết rồi, hai người lớn ấy cũng từng là máu mủ của nhau, chết sống với nhau là tại chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tự do. Hai loại dịch tả đó đem chôn đi! Chính hai thứ này khiến chúng ta tụt hậu.
Ông Phùng Quang Thanh, bộ trưởng quốc phòng trong buổi họp tổ ở quốc hội đã dành cả tiếng đồng hồ để phát biểu. Cứ như theo lời phát biểu của ông thì “Biển Đông vẫn yên tĩnh”, trong vòng 200 hải lý dân chúng vẫn đánh cá bình thường, tất cả là nhờ công của ông?! Ông nói theo điệu “Bắc quán” (nhìn kiểu Bắc Kinh). Nghe rao là biết ngay điệu “Bắc quán”. Nhưng có đoạn ông nói thế nầy: “… nếu mà xảy ra xung đột, xảy ra chiến tranh thì không cẩn thận ở Việt Nam di tản chẳng khác gì Syria, mà có khi những người có điều kiện lại bỏ nước ra đi…”
Tại sao lại di tản? Ai là người có điều kiện? Có lẽ ý của ông nhắc cuộc di tản sau năm 1975 của Việt Nam Cộng hòa, còn người có điều kiện bỏ nước ra đi chắc là ám chỉ Ba Dũng, vì Ba Dũng có con rể giàu có bên Mỹ. Thủ tướng Dũng nghĩ sao?!
Năm 1975 khi “giải phóng miền Nam” xong đã có hàng trăm ngàn người phải bỏ nhà cửa làm thuyền nhân với bao oan khiên khổ đau! Nhà nước vì cái gọi là chủ nghĩa xã hội, giam cầm người ta, xua đuổi người ta, cướp bóc người ta, cái sai rõ mồn một, trách ai? Dân chúng vùng Syria, vùng Apganistan… phải ra đi vì IS và Taliban hà khắc, giết người không gớm tay. IS và Taliban giành độc quyền yêu nước, độc quyền cai trị, độc quyền thay thế thượng đế nên dân bỏ chạy.
Năm 1975 dân Việt Nam bỏ chạy là vì cái gì, không phải là những độc quyền tương tự sao? Nói đến đây là nhớ đến anh Sáu Dân (Võ văn Kiệt) có khi anh ấy phải lén cho người đi “di lý” bọn “vượt biên” về thành phố rồi an ủi, rồi năn nỉ chờ cho ảnh ba năm, chừng nào anh không ổn định được tình hình thì cứ đi, anh ấy có là thần thánh gì đâu mà ổn định với diễn biến vô cùng không hòa bình ấy được! Anh ấy bỏ hết cao sang cho người khác để vác vá, quải nớp cùng hàng trăm ngàn thanh niên “trí thức”, thanh niên “vô nghề nghiệp”, thanh niên “tệ nạn” lên rừng làm thanh niên xung phong, đến khi tình thế tạm ổn, anh sáu Dân muốn kết nạp một số ưu tú thì bị xét lý lịch. Anh nói câu nầy: khi tôi theo cách mạng tôi chỉ có cái quần xà lỏn, còn người ta ruộng nương cò bay thằng cánh, địa vị xã hội cao sang mà bỏ hết để theo kháng chiến, bây giờ xét lý lịch là xét cái gì? Anh nói gì thì nói, chủ nghĩa lý lịch vẫn “sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”.
Ngày anh Sáu Dân mất, trong đoàn đưa tang anh có ông Nguyễn Cao Kỳ, ông đội mũ sụp, cố che giấu thân phận, đi xa xa phía sau, ông đeo kính đen nên không rõ ông có khóc không, nhưng trong dáng đi có vẻ rất đau buồn. Tôi đến bây giờ cũng không hiểu nổi, hai người ấy đâu phải từng là bạn bè thuở nhỏ, một người là chăn trâu, một người là con nhà quyền thế, kẻ Bắc người Nam, làm sao mà họ nặng tình nhau thế! Với những người như vậy, thử hỏi có loại “tầm cao tầm thấp” nào, có “cục lớn cục nhỏ” nào ru ngủ? Anh có cái ngang tàng của dân Nam Bộ, cái lẫm liệt của hào kiệt phương Nam. Cỡ anh Sáu có sợ phải di tản không, chắc là không, nhưng bọn bán nước, bọn thờ Tàu thì sợ là phải, dân Việt Nam “từ già đến trẻ” đều ghét bọn xâm lược, ghét bọn cướp nước một, chứ ghét bọn bán nước tới mười.
Như tôi đã nhiều lần phân tích, diễn biến hòa bình là cực kì tốt đẹp, diễn biến lại là quy luật của tự nhiên, chống diễn biến là việc làm vô ích, chỉ gây thêm khổ đau. Mỗi khi gặp bế tắc thì phải cầu mong diễn biến, ngu dại gì mà chống lại. Đảng chỉ có 3 triệu người so với cả nước gần 100 triệu người, thế mà Đảng giành hết quyền bính rồi dẫn dắt dân tộc vào chỗ mông lung là CNXH làm cho nước nhà tụt hậu, rơi vào mối nguy bị mất nước, vô lý rành rành.
Đất nước hội nhập quốc tế, tích cực cải cách, tu chỉnh luật pháp, từng bước trả lại cho dân cái quyền của dân, trả công đoàn cho công nhân, trả hội nông dân cho nông dân, chăm lo phát triển kinh tế phồn thịnh… rồi ai cũng như ai, đâu có phân biệt cách mạng hay ngụy quân, ngụy quyền gì đâu mà di tản. Cứ chống diễn biến hòa bình mới thực sự là nỗi lo, bởi vì diễn biến là quy luật, chống hay không chống thì nó cũng xảy ra. Con người chỉ tác động vào sự diễn biến ở chỗ hòa bình hay không hòa bình mà thôi. Can thiệp kiểu 1975 là can thiệp không hòa bình.
Đem hận thù ra hù dọa đồng chí mình, đem sổ lương hưu ra lung lạc anh em mình, với mưu đồ rủ nhau rước voi về giầy mả tổ, thử hỏi có còn là con người nữa hay không? Lại nữa, giữa nghị trường buông lời cạnh khóe đương kim thủ tướng một cách ngạo mạng là dựa vào thế lực nào? Nếu không phải giặc Tàu thì còn ai nữa?
Ôi! Sợ tàu quá! Sợ phát run!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét