Người lính già đầu bạc
Mãi kể chuyện Nguyên Phong…
( Thơ Trần Nhân Tông )
Phamvietdao.net: Việc xác định đối tác tác chiến chiến lược là việc như Tôn Tử nói: biết địch biết ta trăm trận, trăm thắng…Nếu chúng ta không xác định được địch là ai để có chiến lược phòng thủ thì chúng ta sẽ bị bất ngờ. Trong giai đoạn hiện nay, các bác là những cựu chiến binh, bằng kinh nghiệm cuộc đời trận mạc của các bác, trước tình hình kinh tế xã hội và quan hệ quốc tế hiện tại, các bác có thể cho biết suy nghĩ của mình: Quân đội Việt Nam nên xây dựng chiến lược phòng thủ đất nước như thế nào ?
Đại tá Quách Hải Lượng: Khi nói đến đối tác tác chiến lược của chúng ta thì phải nói rằng: Ai xâm lược mình; Ai là kẻ xâm lược mình thì bây giờ người ta chưa thể nói ra cụ thể; Trong thuật ngữ quân sự thì người ta hay sử dụng khái niệm: đối tác tác chiến tiềm ẩn, không nói tên…Bởi vì như thế cũng khoa học thôi chứ không phải né tránh; Chỉ có thể gọi họ là kẻ thù khi họ nổ súng đánh ta, còn trước đó chỉ là tiềm ẩn. Vậy tiềm ẩn là ai, điều này ta phải có sự chuẩn bị.Vấn đề này, trong chiến lược phòng thủ của mỗi nước đều phải có; vấn đề này đối với ta tôi tin cũng có chỉ có điều không cho biết phổ biến. Thế thôi !
Một người lính già 66 tuổi quân khác:
Phamvietdao.net: Ông là một người lính già 66 tuổi quân; Ông đã trải qua 3 cuộc chiến; ông đã có mặt hầu hết tại những nơi ghi những dấu ấn lịch sử; ông có mặt tại các thời khắc lớn mang dấu ấn bước ngoặt của 3 cuộc chiến tranh; Ông là người từng có mặt tại Điện Biên Phủ; ông sớm có mặt tại chiến trường Nam Bộ, tại Bộ chỉ huy miền; Tháng 4/1975 ông có mặt tại Sài Gòn; Ông là người được tận mắt chứng kiến trận một Trung đoàn anh hùng của Pol Pot, vào năm 1978, dưới sự chỉ huy của Cố vấn Trung Quốc đã bao vây, dồn 1 sư đoàn quân ta, cũng là một sư anh hùng vào một chiếc cầu độc mộc để tiêu diệt… Trận đánh kéo dài từ 10 giờ trưa hôm nay đến 10 giờ trưa hôm sau; trong trận đánh này, theo ông kể: 800 bộ đội của ta đã ngã xuống tại chỗ, mặc dù quân ta có xe tăng, có pháo binh, có trực thăng hỏa lực hơn hẳn quân Paul Pot… Trong khi phía trước quân ta đánh nhau với lính Paul Pot, phía sau dân vẫn đàn hát. Trận đó là trận ta bị lính Paul Pot dùng kế hỏa công của Trung Quốc giống như trận Gia Cát Lượng thời Tam Quốc lừa quân Tào ở tại Gò Bác Vọng để đốt, bắn, giết; Quân Paul Pot cho đốt rừng, ta không dự kiến được tình huống đó, mặc dù hỏa lực của ta mạnh hơn Paul Pot nhưng ta bị thiệt hại nặng…Sau trận này cả quân khu và 2 quân đoàn của ta bị kỷ luật vì thua trận… Sau đây là những suy nghĩ của ông về đối tượng tác chiến chiến lược của quân đội ta hiện nay…
Người lính già: Ông cho rằng: Đây là một loại bài toán mà ngành quân sự thường làm giống như một thứ bài tập của học sinh…Xác định đối tác tác chiến lược, tiềm ẩn ư ? Còn gì nữa mà phải xác định đối tượng tác chiến, xác định kẻ thù của chúng ta là ai, ở đâu, để làm gì khi mà họ đã vào ở chúng với chúng ta từ lâu rồi? Còn gì là tiềm ẩn nữa, họ đã vào sâu trong đất ta, họ có mặt khắp nơi từ Tây Nguyên đến Cát Bà, Vũng Rô, Cam Ranh; từ Móng Cái đến Bình Phước, Tây Nam Bộ…Điều này lãnh đạo biết, dân biết vì các phương tiện thông tin đại chúng đưa tin công khai, họ có ẩn đâu, ra ngõ là gặp họ ngay…
Người lính già kể tiếp: Vào quãng năm 1967-1968 gì đó, ông được mời dự một Đại hội anh hùng chiến sĩ thi đua được tổ chức tại vùng giải phóng ở miền nam. Tại đây, ông được tướng Trần Độ, Trần Văn Trà giao cho ông tiếp xúc với một chiến sĩ thi đua đặc biệt, anh ta là người Trung Quốc; bởi do ông biết tiếng Trung…Người chiến sĩ thi đua này là người Trung Quốc do Mao Trạch Đông phái sang; anh ta là người không cha, không mẹ, được ông Mao cho gom từ lúc lên 7 tuổi và nuôi, dạy với một chế độ đặc biệt; thành ra anh ta coi Mao Trạch Đông còn hơn cả cha mình…Anh ta được đưa sang Cămpuchia sau đó từ thâm nhập vào miền Nam để tham gia kháng chiến như một thanh niên Khơ Me… Ông có hỏi: Khi Việt Nam thắng lợi rồi, đồng chí sẽ đi đâu ? Anh ta đã trả lời: Sẽ đi làm cách mạng thế giới…
Sau này ông đã báo cáo chuyện này lên trên nhưng nhiều người không tin. Trên các nẻo đường Trường Sơn, ngay từ khi đang kháng chiến chống Mỹ, ông đã gặp rất nhiều thanh niên Trung Quốc tình nguyện tham gia cuộc chiến; họ rất chu đáo, giao việc gì làm việc đến nơi đến chốn và rất đáng tin cậy…Ông kể chuyện này để thấy: Người Trung Quốc đã có kế hoạch, đã lập trình để thâm nhập vào đất nước ta rất lâu rồi, không phải bây giờ theo các hợp đồng kinh tế, các dự án liên doanh, qua các phi vụ buôn bán qua con đường tiểu ngạch…
Chúng ta là nước có lượng cafe xuất khẩu đứng thứ 2 thế giới, thế mà cafe robusta của ta các xí nghiệp thu mua, chế biến trong nước đang gặp phải một đối tác cạnh tranh rất lợi hại đó là thương lái Trung Quốc…Thương lái Trung Quốc bỏ tiền mua ào ạt, vì họ trả giá cao hơn ta…lại chính những người nông dân của ta đứng ra thu gom, đóng bao cho họ, họ mua cafe khi còn đang chín trên cây sau đấy chở về Trung Quốc qua con đường tiểu ngạch…
Tại sao chúng ta có một bộ máy an ninh, quản lý thị trường đông đảo như vậy mà sao không dẹp được chuyện này…Cá họ mua, tôm cua họ mua, dừa họ mua, chè, gạo, cao su, ca kao… cái gì cũng mua, họ xuất hiện ở khắp nơi…Khi thì họ đứng tên công khai, khi thì họ núp bóng pháp nhân của người Việt, lấy vợ Việt để hợp pháp hóa… Thương lái Trung Quốc không chỉ mua chè còn mua cả những gỗ cây chè, nhiều cây chè hàng trăm tuổi đã bị đốn hạ bán cho thương lái Trung Quốc…Trên thế giới có 3 nước được coi là quê hương của chè: Trung Quốc, Ấn Độ và Việt Nam… Thế nhưng thương lái Trung Quốc còn tìm mua những gỗ cây chè với giá cao như mua gỗ lim, người Trung Quốc rất thích nằm những cái giường làm bằng gỗ cây chè…Loại cây chè to bằng 2 người ôm hình như chỉ ở Việt Nam mới có; nhưng than ôi những rừng chè kiểu đó hình như đang bị đốn hạ gần hết để bán cho thương lái Trung Quốc…Rồi cả gỗ sưa nữa, họ đang lùng mua để làm gì chỉ có họ biết…
Cách mua bán của Trung Quốc đã để lại biết bao thảm họa: hàng triệu quả dừa ở Bến Tre thả trôi sông vì không tiêu thụ được; Mua rất đắt sau dừng lại…Mua hàng rồi tìm cách diệt tận gốc mặt hàng đó…
Về chính trị thì chúng ta đã rước về 16 chữ vàng, là cả một điều nhục nhã, không ra cái gì…Anh biết đấy: Khi Việt Nam sắp có cuộc họp gì quan trọng, lập tức cán bộ cao cấp của họ sang hết: thăm dò, gợi ý, gây áp lực…
Năm 1950 tôi đã đứng chân ở dưới Hữu nghị quan, đứng dưới bức tường vì bên này bức tường là đất mình…Còn bây giờ ???
Tôi đã đi suốt chiều dài đất nước trong 3 cuộc chiến tranh, rừng của ta đẹp lắm nhưng bây giờ đâu còn rừng? Ta bất lực đến thế ư ?
Tình thế đất nước đã như thế này rồi thì việc gì người ta phải đưa quân sang cho nó lích kích ? Họ cứ giữ tình thế như thế này: Của cải, hàng hóa, tài nguyên, khoáng sản của ta thì họ ngang nhiên mua tranh, bán cướp; Còn hàng của họ tống sang ta thì thịt gà thối, chân gà thối, thịt lợn thối, đồ may mặc, đồ chơi trẻ em, sữa, bánh kẹo, hoa quả rau đậu đều nhiễm độc; Thuốc của nó là không hiệu nghiệm thế mà các thầy thuốc cứ tràn sang… Hàng hóa Trung Quốc tràn sang ta phần lớn đều qua con đường tiểu ngạch thực chất là buôn lậu, trốn thuế, chất lượng không được kiểm định; chỗ nào cũng có hàng Trung Quốc, ta không làm cách nào bịt nổi ư… Thương lái Trung Quốc tận dụng tối đa kiểu mua bán qua con đường tiểu ngạch; Đây có lẽ là một chiến lược buôn bán có chủ đích của họ; bởi đây là cách để họ có thể lo lót các cơ quan chức năng ít tiền mãi lộ, tiền làm luật và nếu không qua cách này, quan chức, bộ máy công quyền Việt Nam nhận tiền của thương lái Trung Quốc cũng cảm thấy áy náy…Không biết loại đồng tiền kinh hãi kiểu này đã len lỏi tới chỗ nào trong bộ máy công quyền của ta…
Tại Sài Gòn người ta đã thấy hàng trăm người Trung Quốc sáng dậy cũng lại làm thủ tục chào cờ Việt Nam nghiêm chỉnh như dân ta… Tôi hiểu người dân lao động Trung Quốc vì tôi đã sang du học bên đó; thời tôi đi học do nghèo nên cùng tham gia lao động khốn khổ để kiếm thêm tiền…Tôi thấy người lao động Trung Quốc hết sức khổ và hết sức đáng yêu; nhưng tôi không thể chấp nhận cái trò bẩn thỉu của họ…
Bây giờ văn hóa dân tộc chúng ta còn gì ? phim Tàu suốt ngày, tất nhiên phim họ hay hơn phim ta, phim Hàn Quốc, sách tàu dịch vô thiên lủng, từ chuyện dâm, chuyện tục tĩu, vô chính trị nhất… Nếu chúng ta không có một cái nhìn chiến lược đúng, nếu chúng ta quan tâm thật sự tới điều kiện sống của người dân, chúng ta không có các chính sách an dân nhất là bà con các dân tộc; nếu chúng ta không mở mang dân trí, không có cách gì để vận động nhân dân đoàn kết, không dùng mặt hàng này, tẩy chay mặt hàng kia của Trung Quốc, cứ hồn nhiên nghiền đồ rẻ, đồ phế thải, đồ độc hại thì rồi tương lai dân tộc ta sẽ tới đâu… Nếu dân ta đoàn kết liền một khối thì việc tìm đối tác tác chiến lược tiềm ẩn ở đâu xa; Trung Quốc cần gì phải mang quân đội sang; không mang quân sang mà chiếm được đất, được thành ( thành phố ), khống chế được tài sản, lung lạc được đời sống tinh thần, khống chế được bộ máy quan chức thì là thượng sách rồi còn gì…
Đi tìm kẻ thù, đối tác tác chiến chiến lược ở đâu mà làm gì, nó đang thường trực hàng ngày bao quanh chúng ta… Còn nếu như tìm theo lối giáo điều, sách vở: Kẻ thù của chúng ta là nước A,B,C nào đó như trong các văn kiện hay nhắc, thế lực thù địch về tư tưởng hay chính trị thậm chí nói toẹt ra Mỹ và Trung Quốc là kẻ thù chiến lược của ta, điều đó không sai nhưng không đủ, chưa chuẩn xác…
Nếu vấn đề dân tộc ta không giải quyết tốt, vấn đề ruộng đất của nông dân chúng ta không giải quyết tốt; để sự suy sụp về đạo đức, văn hóa xã hội lan tràn, đó vừa là lực cản của chúng ta, đó là kẻ thù của chúng ta chứ còn đâu nữa…
Việc gì Trung Quốc đem quân đánh ta, Trung Quốc bây giờ chắc không ngu vậy đâu: nó không cần đưa quân đội sang mà nó vẫn cướp được tài sản của chúng ta, hàng hóa của chúng ta, nó giật giây bao nhiêu chuyện, nó đẩy của thiu của thối sang ta…Còn nếu phát động chiến tranh đánh ta thì nhiêu khê vô cùng trước dư luận thế giới…
Trung Quốc có trở thành địch thủ hay không thì chiến lược, sách lược lịch sử của ta phải ôn lại cha ông đã làm…Tại sao vùng An toàn khu của ta không một tên biệt kích nào vào nổi vì toàn dân đồng lòng..Tại sao các điệp viên của chúng ta được coi là những điệp viên hoàn hảo vì chúng ta có cả một nền thông tin của nhân dân; Phạm Xuân Ẩn không có nhân dân không có thông tin..
Còn các bài tập do Bộ Tổng tham mưu soạn: Trung Quốc hay dùng sơn cước đột nhập, gài mìn kiểu này kiểu kia cho nên ta phải đề phòng để khỏi bị đánh bất ngờ; Đó chỉ là những bài học mang tính chất kỹ thuật…
Hiện nay đất nước, lãnh đạo, nhân dân đang bị chia rẽ, đang bị phân tâm một cách sâu sắc và và nguy hiểm; đó chính là nguyên nhân đẩy chúng ta vào vòng nô lệ của kẻ khác: nô lệ về kinh tế, nô lệ về chính trị, nô lệ về văn hóa và cuối cùng thì…
Tôi cho rằng:Kẻ thù của chúng ta, đối tác tác chiến chiến lược của chúng ta phải tìm ngay trong chúng ta; có quá nhiều nguyên nhân dẫn tới tình cảnh này; điều này tôi nói thế là anh hiểu…
Người lính già kể tiếp: Vào quãng năm 1967-1968 gì đó, ông được mời dự một Đại hội anh hùng chiến sĩ thi đua được tổ chức tại vùng giải phóng ở miền nam. Tại đây, ông được tướng Trần Độ, Trần Văn Trà giao cho ông tiếp xúc với một chiến sĩ thi đua đặc biệt, anh ta là người Trung Quốc; bởi do ông biết tiếng Trung…Người chiến sĩ thi đua này là người Trung Quốc do Mao Trạch Đông phái sang; anh ta là người không cha, không mẹ, được ông Mao cho gom từ lúc lên 7 tuổi và nuôi, dạy với một chế độ đặc biệt; thành ra anh ta coi Mao Trạch Đông còn hơn cả cha mình…Anh ta được đưa sang Cămpuchia sau đó từ thâm nhập vào miền Nam để tham gia kháng chiến như một thanh niên Khơ Me… Ông có hỏi: Khi Việt Nam thắng lợi rồi, đồng chí sẽ đi đâu ? Anh ta đã trả lời: Sẽ đi làm cách mạng thế giới…
Sau này ông đã báo cáo chuyện này lên trên nhưng nhiều người không tin. Trên các nẻo đường Trường Sơn, ngay từ khi đang kháng chiến chống Mỹ, ông đã gặp rất nhiều thanh niên Trung Quốc tình nguyện tham gia cuộc chiến; họ rất chu đáo, giao việc gì làm việc đến nơi đến chốn và rất đáng tin cậy…Ông kể chuyện này để thấy: Người Trung Quốc đã có kế hoạch, đã lập trình để thâm nhập vào đất nước ta rất lâu rồi, không phải bây giờ theo các hợp đồng kinh tế, các dự án liên doanh, qua các phi vụ buôn bán qua con đường tiểu ngạch…
Chúng ta là nước có lượng cafe xuất khẩu đứng thứ 2 thế giới, thế mà cafe robusta của ta các xí nghiệp thu mua, chế biến trong nước đang gặp phải một đối tác cạnh tranh rất lợi hại đó là thương lái Trung Quốc…Thương lái Trung Quốc bỏ tiền mua ào ạt, vì họ trả giá cao hơn ta…lại chính những người nông dân của ta đứng ra thu gom, đóng bao cho họ, họ mua cafe khi còn đang chín trên cây sau đấy chở về Trung Quốc qua con đường tiểu ngạch…
Tại sao chúng ta có một bộ máy an ninh, quản lý thị trường đông đảo như vậy mà sao không dẹp được chuyện này…Cá họ mua, tôm cua họ mua, dừa họ mua, chè, gạo, cao su, ca kao… cái gì cũng mua, họ xuất hiện ở khắp nơi…Khi thì họ đứng tên công khai, khi thì họ núp bóng pháp nhân của người Việt, lấy vợ Việt để hợp pháp hóa… Thương lái Trung Quốc không chỉ mua chè còn mua cả những gỗ cây chè, nhiều cây chè hàng trăm tuổi đã bị đốn hạ bán cho thương lái Trung Quốc…Trên thế giới có 3 nước được coi là quê hương của chè: Trung Quốc, Ấn Độ và Việt Nam… Thế nhưng thương lái Trung Quốc còn tìm mua những gỗ cây chè với giá cao như mua gỗ lim, người Trung Quốc rất thích nằm những cái giường làm bằng gỗ cây chè…Loại cây chè to bằng 2 người ôm hình như chỉ ở Việt Nam mới có; nhưng than ôi những rừng chè kiểu đó hình như đang bị đốn hạ gần hết để bán cho thương lái Trung Quốc…Rồi cả gỗ sưa nữa, họ đang lùng mua để làm gì chỉ có họ biết…
Cách mua bán của Trung Quốc đã để lại biết bao thảm họa: hàng triệu quả dừa ở Bến Tre thả trôi sông vì không tiêu thụ được; Mua rất đắt sau dừng lại…Mua hàng rồi tìm cách diệt tận gốc mặt hàng đó…
Về chính trị thì chúng ta đã rước về 16 chữ vàng, là cả một điều nhục nhã, không ra cái gì…Anh biết đấy: Khi Việt Nam sắp có cuộc họp gì quan trọng, lập tức cán bộ cao cấp của họ sang hết: thăm dò, gợi ý, gây áp lực…
Năm 1950 tôi đã đứng chân ở dưới Hữu nghị quan, đứng dưới bức tường vì bên này bức tường là đất mình…Còn bây giờ ???
Tôi đã đi suốt chiều dài đất nước trong 3 cuộc chiến tranh, rừng của ta đẹp lắm nhưng bây giờ đâu còn rừng? Ta bất lực đến thế ư ?
Tình thế đất nước đã như thế này rồi thì việc gì người ta phải đưa quân sang cho nó lích kích ? Họ cứ giữ tình thế như thế này: Của cải, hàng hóa, tài nguyên, khoáng sản của ta thì họ ngang nhiên mua tranh, bán cướp; Còn hàng của họ tống sang ta thì thịt gà thối, chân gà thối, thịt lợn thối, đồ may mặc, đồ chơi trẻ em, sữa, bánh kẹo, hoa quả rau đậu đều nhiễm độc; Thuốc của nó là không hiệu nghiệm thế mà các thầy thuốc cứ tràn sang… Hàng hóa Trung Quốc tràn sang ta phần lớn đều qua con đường tiểu ngạch thực chất là buôn lậu, trốn thuế, chất lượng không được kiểm định; chỗ nào cũng có hàng Trung Quốc, ta không làm cách nào bịt nổi ư… Thương lái Trung Quốc tận dụng tối đa kiểu mua bán qua con đường tiểu ngạch; Đây có lẽ là một chiến lược buôn bán có chủ đích của họ; bởi đây là cách để họ có thể lo lót các cơ quan chức năng ít tiền mãi lộ, tiền làm luật và nếu không qua cách này, quan chức, bộ máy công quyền Việt Nam nhận tiền của thương lái Trung Quốc cũng cảm thấy áy náy…Không biết loại đồng tiền kinh hãi kiểu này đã len lỏi tới chỗ nào trong bộ máy công quyền của ta…
Tại Sài Gòn người ta đã thấy hàng trăm người Trung Quốc sáng dậy cũng lại làm thủ tục chào cờ Việt Nam nghiêm chỉnh như dân ta… Tôi hiểu người dân lao động Trung Quốc vì tôi đã sang du học bên đó; thời tôi đi học do nghèo nên cùng tham gia lao động khốn khổ để kiếm thêm tiền…Tôi thấy người lao động Trung Quốc hết sức khổ và hết sức đáng yêu; nhưng tôi không thể chấp nhận cái trò bẩn thỉu của họ…
Bây giờ văn hóa dân tộc chúng ta còn gì ? phim Tàu suốt ngày, tất nhiên phim họ hay hơn phim ta, phim Hàn Quốc, sách tàu dịch vô thiên lủng, từ chuyện dâm, chuyện tục tĩu, vô chính trị nhất… Nếu chúng ta không có một cái nhìn chiến lược đúng, nếu chúng ta quan tâm thật sự tới điều kiện sống của người dân, chúng ta không có các chính sách an dân nhất là bà con các dân tộc; nếu chúng ta không mở mang dân trí, không có cách gì để vận động nhân dân đoàn kết, không dùng mặt hàng này, tẩy chay mặt hàng kia của Trung Quốc, cứ hồn nhiên nghiền đồ rẻ, đồ phế thải, đồ độc hại thì rồi tương lai dân tộc ta sẽ tới đâu… Nếu dân ta đoàn kết liền một khối thì việc tìm đối tác tác chiến lược tiềm ẩn ở đâu xa; Trung Quốc cần gì phải mang quân đội sang; không mang quân sang mà chiếm được đất, được thành ( thành phố ), khống chế được tài sản, lung lạc được đời sống tinh thần, khống chế được bộ máy quan chức thì là thượng sách rồi còn gì…
Đi tìm kẻ thù, đối tác tác chiến chiến lược ở đâu mà làm gì, nó đang thường trực hàng ngày bao quanh chúng ta… Còn nếu như tìm theo lối giáo điều, sách vở: Kẻ thù của chúng ta là nước A,B,C nào đó như trong các văn kiện hay nhắc, thế lực thù địch về tư tưởng hay chính trị thậm chí nói toẹt ra Mỹ và Trung Quốc là kẻ thù chiến lược của ta, điều đó không sai nhưng không đủ, chưa chuẩn xác…
Nếu vấn đề dân tộc ta không giải quyết tốt, vấn đề ruộng đất của nông dân chúng ta không giải quyết tốt; để sự suy sụp về đạo đức, văn hóa xã hội lan tràn, đó vừa là lực cản của chúng ta, đó là kẻ thù của chúng ta chứ còn đâu nữa…
Việc gì Trung Quốc đem quân đánh ta, Trung Quốc bây giờ chắc không ngu vậy đâu: nó không cần đưa quân đội sang mà nó vẫn cướp được tài sản của chúng ta, hàng hóa của chúng ta, nó giật giây bao nhiêu chuyện, nó đẩy của thiu của thối sang ta…Còn nếu phát động chiến tranh đánh ta thì nhiêu khê vô cùng trước dư luận thế giới…
Trung Quốc có trở thành địch thủ hay không thì chiến lược, sách lược lịch sử của ta phải ôn lại cha ông đã làm…Tại sao vùng An toàn khu của ta không một tên biệt kích nào vào nổi vì toàn dân đồng lòng..Tại sao các điệp viên của chúng ta được coi là những điệp viên hoàn hảo vì chúng ta có cả một nền thông tin của nhân dân; Phạm Xuân Ẩn không có nhân dân không có thông tin..
Còn các bài tập do Bộ Tổng tham mưu soạn: Trung Quốc hay dùng sơn cước đột nhập, gài mìn kiểu này kiểu kia cho nên ta phải đề phòng để khỏi bị đánh bất ngờ; Đó chỉ là những bài học mang tính chất kỹ thuật…
Hiện nay đất nước, lãnh đạo, nhân dân đang bị chia rẽ, đang bị phân tâm một cách sâu sắc và và nguy hiểm; đó chính là nguyên nhân đẩy chúng ta vào vòng nô lệ của kẻ khác: nô lệ về kinh tế, nô lệ về chính trị, nô lệ về văn hóa và cuối cùng thì…
Tôi cho rằng:Kẻ thù của chúng ta, đối tác tác chiến chiến lược của chúng ta phải tìm ngay trong chúng ta; có quá nhiều nguyên nhân dẫn tới tình cảnh này; điều này tôi nói thế là anh hiểu…
Được đăng bởi Nhà văn Phạm Viết Đào
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét