Văn Trường (Danlambao) - Mở đầu câu chuyện xin cho Văn Trường tôi có lời xin lỗi trước, cùng các Bạn “Còm Sĩ” trong Thôn DLB thân mến, đề tài nói chuyện của Văn Trường tôi hôm nay nó cũ rồi, nhiều bài viết cũng đã đưa ra, và có quá nhiều ý kiến nghiêm túc của các bạn cũng đã được nêu lên. Nhưng Văn Trường tôi cũng xin ban Chủ Biên ưu ái mà post câu chuyện này lên, vì đây là những gì anh em chúng ta muốn trao đổi cùng nhau, và thiết nghĩ đây cũng là tôn chỉ của Thôn DLB. Thật không gì sung sướng bằng, cái mình nghĩ mà có người cũng cùng nghĩ như ta.
Trong câu chuyện “Đấu Tranh” vừa rồi, nói chuyện về biểu tình ông bạn Người Nam-Định nói“Chúng ta ráng có mặt ngày 1/7/2012”, cái câu này là cái động cơ gây nên có câu chuyện hôm nay. Thú thiệt nghe câu này, nó có cái cảm giác giống lắm cái nôn nóng cho mau tới ngày, mà anh em đã một lần được hưởng, khi hẹn cùng nhau gầy nên ngày 05-06 năm ngoái xuống đường chống Tầu cộng, và đấy cũng là lần đầu tiên dù đang còn trong chế độ cộng sản, mà anh em cũng đã ghi thêm dấu son trong đấu tranh bảo vệ nước.
Lại thêm câu dẫn chứng của Bạn Cháu Hư Tại Bác “Chỉ khi chúng ta không còn sợ hãi chúng ta mới bắt đầu sống” (Only when we are no longer afraid do we begin to live — Dorothy Thompson), câu này hay quá, như vậy chúng ta chắc chắn sẽ được dịp bày tỏ tấm lòng yêu quê hương của chúng ta. Vì chúng ta là những người con đất Việt, có thể nói là qua lịch sử từ ngày dựng nước chúng ta chưa hề biết sợ bọn giặc phương bắc là gì, và bọn giặc chúng cũng đã được nếm, thế nào là cái đánh của dân Nam:
“Đánh cho để đen răng
Đánh cho để dài tóc
Đánh cho chích luân bất phản, phiến giáp bất hoàn
Đánh cho sử tri Nam Quốc anh hùng chi hữu chủ …”.
Và cũng do đó mà dân Nam ta đã trường tồn cho tới ngày nay, chúng ta luôn đoàn kết toàn dân không ngại hy sinh, tinh thần “Diên Hồng” đã nói lên điều đó, và trận Bạch Đằng đã chứng minh điều đó, dòng sông nay vẫn còn đỏ vì lưu huyết giặc (Đằng Giang tự cổ huyết do hồng).
Trở lại chuyên hôm nay, tinh thần yêu nước của dân ta không hề mai một, dòng máu Lạc Việt vẫn tuôn chảy trong huyết quản ta, nhưng tại sao ta chưa làm nên ước nguyện bảo vệ giang sơn của cha ông để lại, dù ta nguyền một lòng hy sinh. Bây giờ đã một năm qua từ ngày lần đầu chúng ta xuống đường, thành công hay thất bại ta đã tường, ai thua ai thắng ta cũng đã tõ, những anh em đấu tranh bị đối xử ra sao từ bàn tay ai, đã có một ai là không biết?. Vậy ta còn muốn lập lại những thiếu sót đó?, thiết nghĩ chúng ta phải làm một cái gì khác, đó là hướng đúng mục tiêu đấu tranh vào cái đúng cần đánh sập, nói như Bạn Thatphu nói “Muốn TQ ra khỏi VN thì có 1 cách duy-nhất là hạ-bệ CSVN trước”. Văn Trường tôi đồng ý vô cùng, còn bạn thì bạn nghĩ sao?.
Năm ngoái hơn một chục lần chúng ta đấu tranh chống TQ, kẻ đàn áp ta là ai, ai bỏ tù bạn ta, ai đạp vào mặt bạn ta, có giây phút nào ta tự hỏi, phải chi ta trực diện đấu tranh với kẻ đàn áp ta, để rồi bị đối xử như thế cũng cam?.
Bạn Uyen nói “Đúng, tôi cho rằng đây là chân lý, đừng tìm cách chống TQ, trong khi chính quyền CS còn ngồi lù lù ra đó”, thầy trò chúng chỉ cùng một duộc, kẻ mua người bán. Suy cho cùng kẻ bán nặng tội hơn, không cam tâm bán nước làm sao kẻ thù mua được cái chúng muốn. Có người nói chúng ta đừng trách TQ, bản chất đế quốc của chúng luôn là đi xâm chiếm, thế thì trách ai đây nếu không phải chính là trách kẻ bán nước sao?. Thật vậy còn gì thiếu sót cho bằng đấu tranh chống kẻ bỏ tiền ra mua, còn kẻ bán đồ gian thì lại không đá động đến?, thử hỏi dân ta giải quyết cái công hàm PVĐ khó hay dễ một khi kẻ làm bậy đã bị lật đổ?.
Ý kiến bạn Uyen là ý kiến chúng tôi, và cũng là ý của nhiều bạn khác, Bạn Dân Việt “Hãy xuống đường biểu tình để lột cái mặt nạ bán nước của bọn tôm ba đình”. Vậy ta hãy nhìn đúng đánh đúng, chứ đừng để mọi khổ nạn đất nước ta, ngay cả sự hy sinh của chúng ta nếu có, trong tương lai trở thành vô ích như đánh gió, hãy làm như bạn CHÚ LÚ nói: “Chính xác! 14 Con điếm cộng sản! … bọn cộng sản phản động”.
Khi đàn áp nặng tay xảy ra ngày 17-07 năm ngoái, có người tương kế tựu kế lời tuyên bố của tên công an Nguyên Đức Nhanh, về những người biểu tình là yêu nước, để rồi ta thấy cuộc đàn áp trở nên thẳng tay, đi đến chổ cấm tiệt. Tương tự chuyện luật biểu tình với tiếng nói của Nguyễn Tấn Dũng, vậy nay biểu tình chuyện luật biển lần này sẽ có khác?
Ngày chủ nhật tới 01-07, chúng tôi mong lắm có cuộc biểu tình, nhưng không những chống TQ xâm lăng, mà còn là đấu tranh trực diện với nhà nước hôm nay về những hành vi bán nước, hành vi đàn áp tiếng nói đúng đắn của người dân. Tại sao ta ngậm ngùi cho Điếu Cày vướng vòng lao lý vì đấu tranh cho sự vẹn toàn lãnh thổ, tại sao ta xót sa cho Cù Vũ, mang án vì chống 3D có hành vi bán nước, tại sao ta thương cho Bùi Hằng bị đối xử như phường tệ nạn xã hội chỉ vì đấu tranh ôn hòa.v.v… Còn và còn nhiều lắm những cái sai trái của nhà cầm quyền cộng sản, mà ta thì chỉ biết thương bạn trong im lặng và né tránh?
Vậy chúng ta chờ đến bao giờ mới nhìn thẳng vào vấn nạn của nước ta? Có ai nghĩ rằng cứ cái đà đấu tranh ôn hòa chống Tầu cộng, sẽ đưa đến kết quả khả quan như ta mong muốn, hay khá hơn được như Philippines? Hãy nhìn thái độ hai thày trò chúng thì ta sẽ có câu trả lời thôi, bọn Tầu cộng bây giờ, không còn là lúc chúng cần đi nhẹ nói khẽ nữa rồi, chúng đang áp dụng chiến lược của kẻ bá quyền, từ không có gì chúng đạt bao nhiêu cũng đều là thắng lợi. Và thời gian là điều kiện tốt cho chúng trong chuyện xâm lăng nước ta, ta càng chậm bao nhiêu trong đấu tranh ta càng thất lợi sau này, vì những “đồng thuận” giữa hai tên thầy trò liên minh ma quỉ này, càng ngày cho thấy chúng càng liên minh trên mọi mặt, từ chính trị, kinh tế, quân sự, lẫn văn hóa.
Cuối cùng cho lời kêu gọi ngày xuống đường 01-07 chủ nhật tới, một lần nữa xin cho Văn Trường tôi, lập lại câu dẫn chứng của Bạn Cháu Hư Tại Bác là “Chỉ khi chúng ta không còn sợ hãi chúng ta mới bắt đầu sống”, và xin nói thêm “Chúng ta sẽ thắng”.
Văn Trường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét