Phan Thiết
Kẻ bật đèn xanh cho bọn tướng lãnh hạ bệ Ông Ngô Đình Diệm là Henry Cabot Lodge. Ông ta trở thành “công dân danh dự” của Việt Nam, mặc áo gấm về làng của y là nước Mỹ, y tuyên bố đời y rất ân hận, vì đã không cứu được ông Diệm Có lẽ suốt cuộc đời còn lại của y bị dầy vò về cái chết của ông Diệm, y thật tâm sám hối, nên những năm cuối đời, trước khi chết ông ta viết hồi ký nói lên sự hối tiếc về vụ này.
Riêng bọn phản tướng, chúng là lũ đắc thời, nhẩy múa trên xác chết của Tổng Thống Ngô Đình Diệm không được mấy ngày, rồi chúng nó lại quay ra cắn lẫn nhau. Dương Văn Minh phải được xem là quốc tặc, hắn không phải chỉ làm giặc một lần, mà làm giặc tới hai lần. Không ai gọi giặc bằng ông, vì thế phải gọi hắn là thằng giặc.
Dương văn Minh, tên phản tướng, tay sai việt-gian cộng-sản
Trong số bọn tướng tá nhúng tay vào máu Ngô Đình Diệm thì tên đầu sỏ Dương Văn Minh nặng tội nhất. Đây là những lý do giết người của tên sát nhân:
Dương Văn Minh là một tên dốt nát chính trị. Hắn còn là một tên cơ hội chủ nghĩa, lợi dụng biến cố đạo Phật và Mỹ muốn hạ bệ ông Diệm, nên hắn nuôi tham vọng “phải hạ Diệm, để ngồi vào cái chỗ của Diệm”. Bọn Mỹ bật đèn xanh cho hắn làm, có thể bọn Mỹ chỉ muốn thay thế ông Diệm mà không muốn giết ông Diệm. Minh phải giết Diệm, đặt bọn Mỹ trước một việc đã rồi. Để Diệm sống vô cùng nguy hiểm vì một số lớn tướng tá vẫn trung thành với ông Diệm, nên phải giết ông Diệm, để tướng tá không còn chủ mà trung thành. Dù để cho ông Diệm lưu vong thì quyền lực của ông Diệm vẫn còn đó, có ngày ông Diệm sẽ trở lại thì Minh chết vì tội phản nghịch theo cái quy luật “được làm vua thua là giặc”. Hai là ông Diệm có quần chúng. Cái đám đông theo nhà chùa vì “pháp nạn” chỉ là giả tạo, không có nhiều, hoặc theo vì xúc động nhất thời, sẽ tan dần khi “đấu tranh” của nhà chùa lộ “chính nghĩa”. Đúng như anh Đỗ Thọ đã viết:
“Tôi biết rằng, số lớn dân miền Nam đang còn ngưỡng mộ ông Ngô Đình Diệm tuyệt đối”.
Thế nên Minh phải giết ông Diệm, theo cái cách Tào Tháo giết Lữ Bá Xa: “Thà ta phụ người chứ chẳng để người phụ ta”. Nhưng mà mưu kế của hắn không đáng làm học trò của Tào Tháo. Giả như hắn giết ông Diệm xong, hắn mượn luôn cái đầu của Đại úy Nhung như Tào Tháo mượn cái đầu của Vương Cấu để yên lòng quân dân, thì có thể hắn có cơ hội tạo dựng một vương triều mang tên hắn. Chết nỗi hắn u mê ám chướng nên phao tin là ông Diệm tự tử. Chuyện này con nít cũng phải bịt mũi mà cười hắn, vì hai ông Diệm Nhu là người Công Giáo tự tử làm sao được.
Quyền hành đã khiến lòng dạ của Minh càng trở nên độc ác, hắn cúi đầu khuất phục sư Trí Quang. Nhà sư hổ mang này đã xử dụng hắn như xử dụng một con chó săn, thúc đẩy hắn thiết lập tòa án phát-xít để lấy thêm đầu của Cần Lao, nhằm vào những người theo Thiên Chúa Giáo. Bọn Cần Lao gộc ăn lộc nhà Ngô phi Thiên Chúa Giáo thì sống nhởn nhơ. Thiếu chính nghĩa và không lý luật, nên chúng chẳng lấy được đầu ai, ngoại trừ ông Phan Quang Đông và ông Ngô Đình Cẩn. Bản án này chửi cha công lý (chúng có công lý đâu mà án với tích). Mọi việc chỉ chứng tỏ rằng bọn chúng độc ác, xa hẳn cái đức hiếu sinh của Phật tổ. Vào lúc Việt Nam Cộng Hòa hấp hối, Dương Văn Minh và bè lũ tưởng rằng thời cơ đã đến, chúng nhẩy ra nắm chính quyền, ép buộc cụ Hương giao chức tổng thống cho hắn, Trí Quang làm quân sư, làm sứ giả hòa bình thương lượng với quân miền Bắc; giặc cộng coi bè lũ ấy như một lũ chó hoang, bắt phải đầu hàng vô điều kiện, không thương lượng gì cả. Thất bại, Minh và Trí Quang đã vặc nhau chí chát về việc này. (Tư liệu của tờ “Quân Đội Nhân Dân” đăng nguyên cuốn băng thu cuộc nói chuyện cuối cùng giữa Minh và Trí Quang vào đầu năm 1976, tôi đọc được lúc ở trong trại tù Việt cộng).
Sau này, khi hắn được sang Pháp để sống nốt chuỗi ngày ô nhục. Hắn trơ mặt nộp đơn xin trở lại quân đội viễn chinh Pháp, để được hưởng hưu bổng của một Trung úy đánh thuê. Ôi cái liêm sĩ, cái dũng khí của một đại tướng, một quốc trưởng và một đại tướng tổng thống ba ngày ! Giá hắn chết sớm hơn, thì bớt nhục cho hắn. Hắn phải chịu quả báo mà sống, để làm tấm bia cho người Việt ném đồ dơ vào vì cái tội giết người công chính.
Người Việt đáng lẽ phải lập ra một Ủy ban “Tháng Tư Đen” để hỏi tội tên phản quốc Dương Văn Minh và bè lũ tẩu tướng đã bỏ nước cho giặc Nhưng thôi, hãy để cho chúng nó sống trong ô nhục và nguyền rủa của quốc dân. Cái chết danh dự gấp ngàn lần cái chết của thể xác. Phải chăng đây cũng là sự quả báo vì Minh và bè lũ đã vấy máu Ngô Đình Diệm.
Trí Quang:
Thích Trí Quang, tên việt-cộng đội lốt nhà sư
Tham đi liền với si, Trí Quang đã ép các vị tu hành chân chính trong đạo Phật về phía ông ta, và vơ bừa cái khối quần chúng đông đảo vốn chỉ có tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên và “cầu Trời khấn Phật” vái tứ phương trở thành “Phật tử”, nâng dân chúng đạo phật lên 80 phần trăm… tưởng tượng, hầu cho ông ta thi hành quỉ kế. Ông ta cũng không ngại ngùng kết đồng minh với cộng sản để loại trừ bớt một kẻ thù khác là Thiên Chúa giáo.
Trí Quang và các sư trong nhóm không những đắc tội với Tổ Quốc, mà còn đắc tội với Phật pháp, làm cho đạo Phật suy yếu. Dù sao ông ta cũng là nguyên cớ đưa đến cái chết cho người công chính Ngô Đình Diệm.
Thích Trí Quang, tên việt-cộng đội lốt nhà sư
Trong “VNMLQHT” Đỗ Mậu nhiều lần viết rằng Cần Lao Công Giáo muốn phục hồi tinh thần Ngô Đình Diệm, Cần Lao Công Giáo “bồng” cụ vào Đệ nhị Cộng Hòa. Những lời hàm hồ như thế cần được xem xét lại.
Trước nhất, tinh thần Ngô Đình Diệm là tinh thần ái quốc, hết lòng chăm lo đời sống nhân dân. Lý tưởng ấy, làm thế nào mà mất được, để nay phải phục hồi.
Người ta mến thương Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nghĩ lại cái thủa an bình trong chín năm lãnh đạo của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, rồi nhận diện thực tế qua cái nhìn, cái thấy, cái nghe kể từ ngày tổng Thống Ngô Đình Diệm nằm xuống. Trò dâu bể do bọn người phản loạn gây ra từ 1-11-1963 đem đến sự khốn cùng cho nhân dân miền Nam, khiến người ta phải thốt lên: “Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”. Từ chỗ đau đớn, thấy cần phải đốt lên ngọn đuốc làm sáng tỏ cái đức hy sinh vì nước vì dân của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, để làm tấm gương cho xã hội soi chung giữa cảnh đời nhố nhăng, nhiều con chó muốn nhảy lên bàn độc.
Vì cái chết của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, bọn người gieo gió thì phải gặp bão, lẽ nhân quả này đã được một Phật tử tốt nói thay cho mọi người, anh Đỗ Thọ đã viết:
“Phật giáo nổi dậy chống chính phủ. Hội đồng Tướng lãnh lợi dụng Phật giáo với đại sứ Henry Cabot Lodge của người Mỹ đã kết thúc cuộc đời của Tổng Diệm. Tôi là người Phật giáo dù không thấu triệt đạo lý, nhưng thầm nghĩ rằng cái nhân quả vẫn còn đó”.
Làm điều tàn ác, bất công thì phải đền bồi. Người chết không thể đền bồi thì phải hoàn trả công lý, giải oan cho nạn nhân. Đỗ Mậu và phe nhóm đã không làm điều đó, còn viết sách quật mồ nạn nhân lên mà chửi đến ba đời. Cái nghiệp giết chết Tổng Thống Ngô Đình Diệm là của “các ông” và phe nhóm; vì đại đa số dân miền Nam vẫn ngưỡng mộ tổng Thống Ngô Đình Diệm như lời anh Đỗ Thọ vậy. Dân Việt Nam có tình có nghĩa, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, không phải như bọn người ăn cháo đá bát, đái vào bát, đập bể bát, như những kẻ lừa thầy phản bạn.
Tổng thống Ngô Đình Diệm đã chết như một chiến sĩ ngoài mặt trận khi ném vào mặt Henry Cabot Lodge lời này:
“Tôi không bỏ được dân tộc tôi”
Và khi cùng đường, cái chết kề trong gang tấc, vị Linh mục nhà thờ Cha Tam đề nghị ngài nên lẩn tránh, Ngài đã khẳng khái như một chiến sĩ can đảm từ chối:
“Xin cảm ơn Cha, tôi không có tội gì với dân và với Quốc Gia này, tôi thấy không có lý do gì phải lẩn tránh”.
Chết như một vị tử đạo, hiên ngang ra pháp trường để minh chứng tình yêu Thiên Chúa và đồng loại.
Chết như một chiến sĩ dũng cảm đối diện trước quân thù mà không nao núng.
Chết như một chính nhân quân tử, không lẩn tránh để khỏi bị ô nhục và mang tiếng hèn nhát.
Chết như thế, không thể có hận thù. Nó là hạt thóc phải được mục rữa, để trổ sinh cây lúa. Cây lúa sẽ đâm hoa kết trái cho muôn ngàn hạt thóc khác.
Tưởng nhớ công đức của Ngài không phải là Cần Lao Công Giáo, mà chính là lòng dân. Người “bồng” cụ trở lại xã hội đầu tiên là anh Đỗ Thọ. Anh đã viết:
“Tôi nghĩ rằng mai hậu công lao của Tổng Thống Ngô Đình Diệm to tát, sẽ được ca ngợi như Tổng thống Lincoln của người Hoa Kỳ bị ám sát năm 1865″.
Phan Thiết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét