Pages

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Tản mạn về chính tà & lòng yêu nước của người Việt

Blog GoCoMay

Luận về lòng yêu nước, cách đây hơn trăm năm, cụ Phan Sào Nam đã hồn nhiên nhận định: “Đã là con người thì ai cũng biết phải trái. Yêu nước là việc phải. Vậy đã là người (Việt Nam) thì ai cũng có lòng yêu nước”. Phát biểu này của cụ Phan đã bị những người cộng sản phê phán, cho rằng nông nổi, nhẹ dạ, là nguyên nhân dẫn tới thất bại của phong trào cách mạng (Đông du) do chính cụ khởi xướng.


Khác với chủ trương bạo lực của cụ Phan Bội Châu, phong trào Duy Tân của cụ Phan Châu Trinh lại mang tính ôn hoà, khi phong trào này chủ trương “Pháp-Việt đề huề” để từng bước “chấn dân khí, bồi dưỡng dân trí, hậu dân sinh”. Nếu dùng ngôn từ của các nhà tuyên giáo ngày nay để suy xét thì phong trào của cụ Phan Châu Trinh chính là một kiểu “diễn biến hoà bình” để từng bước “chuyển hoá từ bên trong, bên trên” nhằm tiến tới “lật đổ chính quyền” của Chủ nghĩa Thực dân và Phong kiến.

Cả hai phong trào này đều nguy hiểm với ách thống trị của Pháp thời đó nên đều bị Thực dân Pháp thẳng tay triệt hạ. Mặc dù mang tính ôn hoà nhưng có lẽ phong trào Duy Tân của cụ Phan Châu Trinh nguy hiểm hơn (vì nó được đông đảo quần chúng hưởng ứng) nên thay vì đưa vào Huế an trí (như cụ Phan Bội Châu – trở thành “Ông già Bến Ngự”) thì cụ Phan Châu Trinh phải ra “đập đá ở Côn Lôn” và sau đó bị trục xuất sang Pháp.


Ngược dòng lịch sử, thời nhà Trần, trước hoạ xâm lăng của giặc dữ Nguyên-Mông tới từ phương Bắc, trong nội bộ dân tộc. Đặc biệt trên hàng ngũ lãnh đạo thượng tầng. Không phải không có những bất hoà. Phái chủ chiến (mà Trần Quốc Tuấn là đại diện) thì thể hiện lòng yêu nước giống như kiểu Lê Mã Lương (“cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến đánh quân thù”) nên mới có những lời hịch hùng tráng lẫm liệt như: “Dẫu trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng cam lòng…”. Ngược lại phái chủ hoà (Trần Kiện; Trần Ích Tắc * là đại diện) thì muốn kiểu như phát biểu: “Ta và Trung Quốc cần hòa bình, hữu nghị, hợp tác, đoàn kết để hai dân tộc cùng tiến lên chủ nghĩa xã hội”. Để tránh binh đao đầu rơi máu chảy giữa hai dân tộc hay để bảo vệ cái ghế với sự bảo kê của ngoại bang? Trước sự chia rẽ nội bộ ngày càng sâu sắc tới mức, có lúc ngay bản thân nhà vua (Trần Nhân Tông) cũng rất băn khoăn khó nghĩ. Nhưng cái hay của bậc minh quân đứng trước vận nước lâm nguy “ngàn cân treo sợi tóc”, các vua sáng nhà Trần đã biết dựa vào ý dân, lòng dân để bảo vệ cơ đồ xã tắc. Đó là lý do mà “Hội nghị Diên Hồng” được triệu tập. Để mọi người dân (đại diện là các cụ bô lão) được tham gia bàn việc nước! Chả nhẽ bài học vỡ lòng về yêu nước như vậy không đáng để hậu thế chúng ta noi theo?

Liên hệ tới chuyện căng thẳng giữa ta và Trung Quốc ngày hôm nay. Tình thế nguy nan cũng chả kém thời đầu thập niên 80 thế kỷ 13 là mấy. Đất nước cũng trải qua một thời gian dài không có binh đao. Các quan coi việc nước việc quân từ lớn chí bé, từ trên xuống dưới đang toạ hưởng bổng lộc dồi dào trong thời buổi tranh tối tranh sáng nên chả ai thích bất ổn đến với cái ghế mà mình đang toạ lạc cả. Đó chính là lý do khiến nhà nước không muốn bất cứ người dân nào được phép thể hiện lòng yêu nước khi chưa được phép của chính quyền. Nắm được tâm lý yêu ghế đó của quan chức Việt, người phương Bắc bèn dùng trăm phương ngàn kế vừa đấm vừa xoa cốt sao càng tạo được hố ngăn cách trong nội bộ người Việt ngày càng lớn càng tốt. Lúc ấy “bất chiến tự nhiên thành” chỉ cần gây áp lực, gây căng thẳng kết hợp với phỉnh phờ ve vãn mua chuộc mà thành công thì cần gì phải xua quân qua biên ải bắn giết như quá khứ làm gì cho dư luận lên án.

Nếu như xưa kia các triều đại phong kiến Đại Việt đều muốn có chính danh với thiên hạ bằng việc chấp nhận quan hệ “thông hiếu” với các triều đại phong kiến Trung Hoa. Chấp nhận cầu phong và cống nạp định kỳ để bảo vệ nền độc lập tự chủ của mình, nhưng không phải vì thế mà phải qụy luỵ tới mức qúa đáng trước những yêu sách ngang ngược vô lối của các thế lực bành trướng hiếu chiến phương Bắc. Nhờ thế mà cả ngàn năm trở lại đây biên giới của Trung Hoa có thể mở mang đáng kể về phía Bắc và phía Tây. Nhưng phía Nam là gần như bị chặn đứng bởi ý chí kiên cường bất khuất và hiếu hoà lạt mềm buộc chặt của dân tộc Việt. Thử nghe lại lời Vua Quang Trung trong lễ đăng quang trước khi cất quân ra Thăng Long tiêu diệt 20 vạn quân Thanh xâm lược cuối năm Mậu Thân (cuối 1788 – đầu 1789):

Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để đen răng
Đánh cho nó chích luân bất phản
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho nó biết nước Nam anh hùng chi hữu chủ

Mặc dù vậy binh đao vừa ngơi, chỉ với một bức thư cực kỳ mềm mỏng khôn khéo (do Ngô Thì Nhậm chấp bút), Quang Trung Nguyễn Huệ không những giành lại được sắc phong một cách chính danh của nhà Thanh (vốn đã ban cho tên vua bù nhìn bán nước Lê Chiêu Thống), đặc biệt xoá bỏ được tục lệ “cống Liễu Thăng” bằng vàng thật định kỳ từ sau khi Lê Lợi đánh bại được giặc Minh từ ngót 300 năm trước. Không những thế lời cầu hôn với công chúa nhà Thanh kèm yêu sách khoản hồi môn là hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây cũng đều được Càn Long hứa khả. Nếu vua Quang Trung không giữa đường đứt gánh thì nước Việt đâu có bị lép vế với các thế lực bành trướng phương Bắc như vậy?!

Hôm qua, trên blog của TS Nguyễn Xuân Diện thấy có một kẻ nặc danh (khách ẩn) gửi một cái còm (vào lúc 18:29 Ngày 12 tháng 8 năm 2011 ) với lời lẽ hết sức hỗn xược như sau:

“Gửi ông Diện!
Chúng tôi đã nhắc ông Diện một lần rồi nhưng có vẻ ông vẫn không muốn nghe, cứ vẫn giữ nguyên ý của mình. Một mặt ông cứ kích động dân chúng, cho đăng những comment của những kẻ quá khích, mặt khác ông lại đăng những bài có ý khiêu khích TQ. Có phải ông muốn có chiến tranh không?
Trung Quốc đang tập trung quân ở biên giới phía bắc, chỉ chờ chúng ta sơ xuất để tấn công chúng ta (ông nhớ sự kiện vịnh Bắc Bộ chứ). Chúng tôi đã hết sức im lặng để tìm phương pháp đối phó, tránh xảy chiến tranh để không bị đổ xương máu của đồng bào. Vậy mà ông lại cứ đi lôi kéo những kẻ quá khích gây chia rẽ mối đoàn kết dân tộc. Liệu ông có phải là kẻ cơ hội, đục nước béo cò không?
Ông mới chỉ nhìn được một mặt của vấn đề thôi nên đừng có hùng hổ như thế. Vì điều kiện đất nước khó khăn nên chúng ta phải nín nhịn. Ông đừng có làm quá lên thế. Nếu có chiến tranh đổ máu thì tội này thuộc về ông đấy.
Một lần nữa chúng tôi yêu cầu ông đăng bài thông báo hủy cuộc biểu tình đi. Chúng tôi mệt mỏi với các ông lắm rồi. Nếu không rút bài này xuống chúng tôi yêu cầu ông bằng văn bản và có hình thức xử lý ông trước pháp luật một cách đích đáng. Giao hẹn ông đúng 14h ngày thứ bảy, 13/8/2011 ông phải rút bài này xuống và cải chính.

Ps: Nhờ ông nhắn Ông Nguyễn Quang A nữa đừng có ra đấy làm con rối cho bọn phản động nó giật dây. Ông ấy mới đi Mỹ, chúng nắm hết ông ấy làm gì, quan hệ với ai. Mọi hành động của các ông không qua mắt được chúng tôi đâu. Các ông làm gì, ở đâu chúng tôi đều nắm rõ, chỉ cần nhếch mép thôi chúng tôi cũng biết là các ông định làm gì rồi. Mong các ông biết điều.
Cũng không cần phải post comment này lên đâu. Đây cũng chỉ là hình thức tôi nhắn nhủ riêng với các ông thôi.”
(http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/08/ve-cuoc-bieu-tinh-ngay-chu-nhat_12.html)


TS Nguyễn Xuân Diện luôn đi đầu trong các đợt biểu tình ở Hà Nội


Có cần phải bình luận gì thêm về cái còm nặng mùi “Tàu lạ” này không nhỉ? Nếu TS Diện mà sợ những cái còm như thế này thì đâu có post lên blog của mình để mọi người cùng chiêm ngưỡng? Không biết chủ nhân của những cái còm này có liên quan gì tới những người đã nhắn tin hay tới tận nhà đe nẹt hay bôi bác xuyên tạc mang tính khủng bố cá nhân đối với những thành phần tích cực đã tham gia biểu tình mấy tháng qua như với “3 tượng đài anh thư nước Việt”! Đó là chị Bùi Minh Hằng, “quản ca” biểu tình, người phụ nữ xăm nặng hai chữ “Nợ Nước – Thù Nhà” trên vai. Em Trịnh Kim Tiến, bóng áo dài học trò đoạt vương miện “hoa hậu Biển Đông” trong trái tim đồng bào. Và cháu Oanh, đại diện của thế hệ tương lai, em học sinh lớp 8 xuống đường trong bộ đồng phục và khăn quàng đỏ.


Chị Bùi Minh Hằng (phải) và em Trịnh Kim Tiến (trái) trong đoàn biểu tình hôm 24.07.2011 ở Hồ Gươm HN



Cháu Oanh, học sinh lớp 8 ở ngoại thành tới Hồ Gươm tham gia biểu tình hôm 24.07.2011



TS Nguyễn Quang A đang trả lời phỏng vấn nữ phóng viên Hãng thông tấn Đức DPA hôm 24.07.2011


Nếu ở một đất nước có kỷ cương về luật pháp thì những kẻ làm các việc tồi bại trên dù là nặc danh hay xuất đầu lộ diện cũng đều bị cơ quan an ninh nhanh chóng tìm ra và truy tố về tội “đe doạ quyền tự do phát biểu cũng như tính mạng của công dân”. Nhưng ở xứ ta các cơ quan bảo vệ pháp luật và trật tự xã hội có vào cuộc để giữ nghiêm phép nước hay toa rập cùng hội cùng thuyền với bọn tội phạm?

Nếu ai theo dõi kỹ các cuộc biểu tình đầu tiên trước ĐSQ Trung Quốc ở Hà Nội và LSQ Trung Quốc ở TP Hồ Chí Minh từ cuối 2007 thì đều thấy lòng dân muốn gửi thông điệp gì tới nhà cầm quyền Trung Quốc rồi. Nhưng buồn một nỗi những người đang lèo lái vận mệnh của quốc gia của ta lại không nhìn thấy hay cố tình không thừa nhận lòng yêu nước của người dân? Những người thừa hành nhiệm vụ của nhà nước thì luôn nói với người biểu tình rằng: “hãy để nhà nước lo liệu” hay: “đừng làm ảnh hưởng tới tình hữu nghị giữa hai đảng và hai nhà nước”!
Ngay người phát ngôn Nguyễn Phương Nga dù lên án những hành động gây hấn và xâm phạm chủ quyền ngày một gia tăng của phía Trung quốc. Nhưng vẫn cứ chiều lòng giới chóp bu ở Trung Nam Hải khi tuyên bố rằng có các thế lực phản động đứng đằng sau các cuộc “tụ tập đông người”. Nay chính Giám đốc CA Hà Nội kiêm Tổng cục phó Tổng cục Cảnh sát 2 (chuyên về an ninh nội địa) – Trung tướng CA Nguyễn Đức Nhanh đã công nhận những người biểu tình là yêu nước. Thì hà cớ gì lại làm ngơ trước những hành vi vừa công khai vừa dấu mặt của những kẻ đã và đang chống lại người yêu nước?

Nếu ai đó vẫn cứ khăng khăng nói rằng những người đi biểu tình là sai là chọc giận để Trung Quốc có cớ gây chiến thì có lẽ người phát ngôn Phương Nga (và cả những người tiền nhiệm) nên lên truyền hình để rút lại toàn bộ những cáo giác nhà cầm quyền Trung Quốc từ bao nhiêu năm nay đi. Vì người dân thấp cổ bé miệng quanh quẩn xó nhà có biết Quốc vụ viện Trung Quốc công bố thành lập Khu hành chính Tam Sa tam xiếc hay cắt cáp cắt kiếc gì đâu. Chỉ khi người phát ngôn loa lên (có khi rất trễ nải) thì người dân mới biết đấy chứ?
Người dân xuống đường bày tỏ sự đồng thuận với đảng và nhà nước để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ thiêng liêng của tổ quốc mà lại bị hắt hủi, bắt bớ và làm nhục (như cảnh đạp mặt dân hôm 17.07.2011 ở Hà Nội) thì có khác gì coi hành động của Trần Quốc Toản bóp nát cam (do vua ban) là mắc tội khi quân phải xử tù, ngược đãi… làm sao khích lệ tinh thần yêu nước và sức mạnh đoàn kết dân tộc để giữ yên bờ cõi?

Nếu cứ để hai đảng bàn bạc dàn xếp với nhau (như lời Tướng Đồng sỹ Nguyên kỳ vọng) thì tại sao đảng CSTQ lại cho tàu thăm dò dầu khí cũng như tàu ngư chính… hoạt động mạnh ở vùng biển đang tranh chấp. Hiện nay đang tập trung quân ở sát biên giới của VN để tập trận? Đó có phải là những việc làm theo phương châm 16 chữ và 4 tốt như họ muốn “định hướng dư luận” với chúng ta. Hay đó chính là cách biểu hiện sinh động như phát biểu mới đây của ông tân Chủ tịch Quốc hội của đảng ta nhằm đảm bảo “hòa bình, hữu nghị, hợp tác, đoàn kết để hai dân tộc cùng tiến lên chủ nghĩa xã hội”?

Khi xưa, Trần Kiện (cháu nội Trần Thái Tông trấn thủ Ái châu (Nghệ An). Năm 1285, quân Nguyên đánh vào Ái châu, Trần Kiện đã theo hàng, nhưng trên đường theo Thoát Hoan chạy về Trung Quốc bị tướng người Tày là Nguyễn Thế Lộc bắn chết). Trước khi trở cờ đầu hàng giặc, Kiện đã than với môn khách của mình là Lê Tắc (Trắc) rằng: “Thế tử bị Thiên Tử chỉ triệu, chẳng chịu vào chầu, đến đỗi gây việc binh đao, nguy cơ sắp đến, thế mà còn chấp mê, chẳng tỉnh ngộ, nỡ để cho nhà tan nước mất hay sao?” (http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_Ki%E1%BB%87n).

Trên chính trường xứ ta hiện nay, những kẻ con dòng cháu dõi như Trần Kiện và đám quan thầy của Kiện cũng chẳng thiếu. Dù chúng đã chiều theo bạn vàng bỏ tù tất cả những ai dám “vuốt râu hùm” dám nhắc nhở mọi người “hãy cảnh giác với Bắc Triều” như Nguyễn Vũ Bình; Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải; Lê Công Định; Phạm Thanh Nghiên… và gần đây là tiến sỹ luật Cù Huy Hà Vũ. Không dừng lại ở đó, các hậu duệ của Trần Kiện còn hèn hạ bới móc đời tư và vu khống cho các bậc chí sỹ và đại công thần của chế độ đã ủng hộ những người con ưu tú của dân tộc dám đứng lên đối mặt với bạo quyền là những phần tử phản động nhằm dọn đường cho mẻ lưới lớn giúp con cháu Thoát Hoan đánh gục hoàn toàn ý chí Việt tộc trước khi chúng làm cỏ mảnh đất này. Việc dùng giọng lưỡi côn đồ pha lẫn giọng lưỡi những kẻ đạp vào mặt dân tham gia biểu tình yêu nước nhằm đe doạ những hạt nhân bản lĩnh và trí tuệ của lực lượng biểu tình suốt mấy tháng qua như TS Nguyễn Xuân Diện và TS Nguyễn Quang A đã chứng tỏ hùng hồn những tên phản nước hại dân đã tự lộ mặt bán đứng dân tộc và truyền thống anh dũng bất khuất của tổ tiên để đổi lấy kiếp tôi đòi làm tay sai đắc lực cho giặc như đám qúi tộc vua quan Trần Ích Tắc; Trần Kiện và Lê Chiêu Thống năm xưa.

Hành động đớn hèn của chúng chắc chắn sẽ bị cả dân tộc này phỉ nhổ. Vết nhơ sẽ lưu tới muôn đời!

Gocomay
__
* – Trần Kiện là con Trần Quốc Khang, Trần Quốc Khang là con vua Trần Thái Tông (thực ra là con An Sinh Vương Trần Liễu và công chúa Lý Thuận Thiên trước khi công chúa Thuận Thiên bị Trần Thủ Độ ép lấy vua Trần Thái Tông). Như vậy Trần Kiện là cháu gọi Trần Quốc Tuấn là bác ruột…
- Trần Ích Tắc (1254-1329) là con của của vua Trần Thái Tông, em vua Thánh Tông, chú của vua Trần Nhân Tông, tước hiệu là Chiêu Quốc Vương, phong tháng 5 năm 1267.

Không có nhận xét nào: